"Chết tiệt!"
Chỉ có Lục Tôn biết.
Hiện giờ, võ đài đã biến thành lĩnh vực đại đạo của Chu Nhược Giai, đạo tàn sát của hắn ta hoàn toàn không phát huy được ở đây!
'Không được, mình không thể thua!'
Lục Tôn căm phẫn thét gào trong lòng!
Hắn ta cắn đầu lưỡi!
Một luồng tinh huyết bùng cháy, sau lưng bùng lên một ảo ảnh đỏ rực!
Một con hổ sát nhân đứng sừng sững giữa hư không!
"Cho ta sức mạnh!"
Lục Tôn hét to!
Hổ Sát Nhân lao tới, bổ xuống kiếm khí Huyết Long, hai bên va chạm, một luồng sóng xung kích ầm ầm nổ tung!
Ong!
Toàn bộ võ đài chuyển sang màu đỏ tươi!
Đợi đến khi huyết quang tan đi!
Võ đài đã nổ tan tành!
Chu Nhược Giai không tổn hao gì, cô ấy đứng thẳng lưng trên võ đài!
Còn Lục Tôn, vị trí trái tim có một vết thương sâu đến mức thấy cả xương, nhìn mà phát hoảng!
Điều khiến người ta bất ngờ hơn là, Lục Tôn đã rơi khỏi võ đài, quỳ một gối trên mặt đất!
Khổng Lãng trợn tròn mắt: "Lục Tôn thua á?"
Chu Diệt nuốt nước miếng: "Sao có thể chứ!"
"Có gì mà không thể?" Độc Linh cười nhẹ, bĩu môi: "Quy tắc trên võ đài, đánh xong! Người nào tử trận, tức người ấy thua!"
"Đanh xong! Ai rơi khỏi võ đai! Tức là thua!"
"Tuy Lục Tôn chưa chết trận! Nhưng hắn đã rơi khỏi võ đài, thì thua rồi!"
Toàn trường im phăng phắc!
Mọi người kinh ngạc nhìn những gì đang diễn ra!
Không ai nghĩ Lục Tôn lại thua!
"Lục Tôn, ngươi?"
Lăng Tiêu Thần Chủ đen mặt, không nén được giận.
Hạng năm, bảng Hạo Thiên! Cảnh giới Đại La! Thế mà lại thua một người phụ nữ cảnh giới Vĩnh Sinh, thậm chí, người phụ nữ này còn chưa được xếp hạng trên bảng Hạo Thiên!
"Ha ha ha! Ha ha ha ha!"
Điều khiến mọi người bất ngờ là, Chu Nhược Giai bỗng bật cười.
Cười rất vui!
"Tiện nhân! Ngươi cười cái gì?" Lục Tôn tức đến nghiến răng, luận thực lực, hắn hoàn toàn có thể giết chết Chu Nhược Giai trong tích tắc.
Nhưng.
Ban nãy, Chu Nhược Giai thi triển lĩnh vực đại đạo, hắn chưa phát huy hết sức mạnh!
Chu Nhược Giai lắc đầu: "Anh Bắc Minh chưa chết! Với thực lực của ngươi, ngươi còn không bằng ta!"
"Ngưoi mà giet được anh Bắc Minh u? Ngươi mơ đi!"