"Đúng vậy!"
Lăng Tiêu Thần Đế gật đầu: "Ở nơi này, ai cũng như người phàm!"
"Đứt tay, gãy chân, hoặc chết!"
"Cho dù có rời khỏi đây, cũng không thể khôi phục!"
Uỳnh!
Lời nói vừa dứt, ai nấy đều xôn xao!
"Có nhầm không vậy?"
"Chết ở đây là chết hẳn sao?"
"Nguy hiểm quá! Cảnh giới Thiên Đế còn bị một tảng đá đè chết, chúng ta là cảnh giới Đại La, e rằng còn chết nhanh hơn!"
"Nhìn ngọn nui kia xem, cao như thế! Nếu leo lên mà sơ sẩy rơi xuống, chẳng phải sẽ nát thành tương sao?"
Đám tu võ giả có mặt đều xôn xao bàn tán.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động!
Hắn âm thầm vận dụng pháp tắc Luân Hồi!
Nhưng không thể thi triển được!
Hắn thử triệu hồi đạo đài Luân Hồi!
Nhưng vẫn vô hiệu!
Nghĩa địa Hỗn Độn?
Hoàn toàn không có phản ứng!
"Tiểu Tháp!"
Diệp Bắc Minh muốn truyền âm nhưng cũng không làm được.
Truyền âm bằng thần lực, cũng là một dạng pháp tắc!
"Tiểu tử, ta đây!"
Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói, chính là Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Đừng ngạc nhiên! Bổn tháp biết cậu đang nghĩ gì. Không phải dựa vào sức mạnh thần hồn đâu, mà do ý niệm của hai ta tương thông!"
"Chết tiệt!"
Trong não Diệp Bắc Minh lướt qua một giọng nói, quả nhiên truyền đi được.