"Được rồi! Nha đầu này không phải!"
Diệp Bắc Minh có thể khẳng định.
Kẻ tới đánh cắp Tâm Bàn Cổ chẳng việc gì phải đỏ mặt như thế!
Sự e thẹn của một thiếu nữ đâu phải muốn là giả vờ được!
"Vậy là ai?"
Ánh mắt hắn tiếp tục quét qua đám người!
Hon muoi nguoi đi cung Bac Minh Vo Cau toi day, hay la hon hai van tu vo giả còn lại?
Nếu là bọn họ, phạm vi quá rộng!
Đột nhiên.
Âm!
Liễu Như Yên mở bừng đôi mắt, từ cơ thể bà ta bùng phát một luồng uy áp cực mạnh!
Khí tức cảnh giới Thiên Đế cuộn trào như sóng dữ, tràn quét khắp nơi!
"Đây là ... chuyện gì?"
"Bà ta ... Như Yên Thiên Đế, ngộ đạo rồi sao?"
Đám tu võ giả có mặt đều kinh hãi, ngưỡng mộ, kích động!
Kể cả những người đang ngồi trên đệm cói, toàn bộ đều tỉnh khỏi nhập định, sững sờ trước khí tức đang bùng phát từ Liễu Như Yên, ai nấy đều vô cùng kích động!
Không hề chớp mắt!
Dán chặt lấy Liễu Như Yên, sợ bỏ lỡ điều gì!
"Hu hu hu ... sư huynh ... muội ngộ đạo rồi! Thì ra là vậy ... Đây là nơi huynh ngộ đạo sao?" Liễu Như Yên cúi đầu, thì thầm: "Hôm nay, Liễu Như Yên muội ngộ đạo tại đây, chỉ để theo bước sư huynh Thất Dạ!"
"Ha ha! Sư huynh, sáng nghe đạo, tối chết cũng đáng!"
Đột nhiên.
Liễu Như Yên đứng dậy!
Bước về phía trước!
Giữa muon van anh mắt, Liễu Như Yên rut ra một thanh kiếm!
Kề sát vào cổ mình!
Diệp Bắc Minh biến sắc: "Sư nương, người định làm gì?"
Liễu Như Yên làm như không nghe thấy: "Sư huynh, ta đến gặp huynh đây!"
Lưỡi kiếm khẽ cứa một cái!
Phụt!
Một vết rạch hiện trên cổ, máu phun xối xả!
Liễu Như Yên ngã xuống đất!
Diệp Bắc Minh sững sờ: "Đây ...? "