Cổ Thanh Y lại hét vài tiếng!
Vẫn không có phản ứng gì!
Cổ Thanh Y tuyệt vọng: "Chết tiệt! Lời tiên tri gì gì đó, chẳng đáng tin gì cả!"
"Chẳng có chúa cứu thế gì hết, cũng chẳng có kỳ tích gì hết!"
Cổ Thanh Y đã dùng đủ mọi cách!
Nhưng căn bản không thể ngan trái tim Bàn Cổ bị kéo về phía cánh cổng thời không!
Ở bên kia, ba lão giả cười khẩy: "Cổ Thanh Y, ngươi đừng phí sức nữa!"
"Người ở thế giới này không xứng được bảo vệ!"
"Trái tim của thần thụ Bàn Cổ nên để cho người cần nó hơn, một khi bọn ta lấy được trái tim Bàn Cổ, bọn ta sẽ tạo ra một Bàn Cổ khổng lồ hơn!"
"Vị diện này, cứ để nó diệt vong đi! Sẽ không có ai nhớ đến nó đâu!"
Ngay lúc trái tim Bàn Cổ sắp bị kéo vào cánh cửa thời không!
"Đói ... ta đói quá ... đói quá đói quá!"
Một giọng nói khàn khàn!
Khát máu!
Tàn bạo!
Vang lên từ phía sau Cổ Thanh Y!
Quay đầu lại coi!
Thì đối diện với một đôi mắt lạnh lùng, thị huyết!
"Diệp Bắc Minh?"
Cổ Thanh Y chết lặng.
Diệp Bắc Minh há miệng, ánh mắt đầy vẻ thị huyết: "Vù!"
Hít sâu một hơi: "Máu thịt thơm quá! Ăn! Ăn thôi!"
Đôi mắt!
Tham lam nhìn cham cham trái tim Bàn Cổ!
Vèo!
Anh nhảy lên, cuốn lên khí tức máu tanh đầy trời!
Diệp Bắc Minh nhảy một bước, lao đến trước mặt trái tim Bàn Cổ, hai tay cứng rắn ôm lấy trái tim Bàn Cổ có đường kính hơn một trăm mét!
Ở phía bên kia cánh cửa thời không, mấy nghìn tu võ giả đồng thời chuyển động tế đàn hình tròn, thế mà bị anh kéo cho dừng lại!
Pặc! Pặc! Pặc ...
Mấy ngàn sợi huyết tuyến cùng đứt!
Ba mươi sáu sợi Trật Tự thần xích kéo căng!
Thế mà không kéo nổi trái tim Bàn Cổ tiến lên thêm bước nữa!
"Này ... sao có thể chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!