Lăng Tiêu Thần Triều.
Cung điện cổ xưa kéo dài cả triệu dặm, phóng mắt nhìn, tường thành hoàng cung uốn lượn như Vạn Lý Trường Thành!
Nhìn không thấy điểm cuối!
Nơi sâu nhất hoàng cung, lực lượng pháp tắc như ẩn như hiện!
Có một ngọn núi cổ cao hàng triệu mét, xông thẳng lên bầu trời!
Đứng trên đỉnh núi này, có thể quan sát cả bầu trời!
Cái tên Lăng Tiêu, chính xuất phát từ đây!
Bên trong Lăng Tiêu Thiên Cung.
"Lão già, ông nhát thế!"
Một chàng trai trẻ lên tiếng, người đó chính là Đế Thiên, giọng nói phát ra từ cổ họng khàn đặc: "Nếu lúc đó ông cường thế ra tay, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ chết, ông cũng chiếm được cơ thể của một thể chất Hỗn Độn!"
"Đáng tiếc! Ông sợ sệt quá!"
"Ông sợ chết! Ông sợ ông mà chết thì sẽ chẳng còn gì cả, nên đến dũng khí ra tay cũng không có!"
Trên đỉnh cao nhất của Lăng Tiêu Thiên Cung.
Một lão giả ngồi đó!
Thái Sơ Phá Cổ!
Mặt ông ta đen kịt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chẳm chằm Đế Thiên: "Bớt nói mát đi! Ngày xưa, nếu không tại lão phu vứt bỏ tà niệm trong người, thì cũng sẽ không sinh ra Tà Thiên Đế ngươi!"
"Lần này, nếu không tại ngươi cướp mất thi thể của Đế Thiên, thì lão phu đã có cơ hội dung hợp thể chất Hỗn Độn rồi!"
"Tất cả là lỗi của ngươi!"
Thái Sơ Phá Cổ gào lên!
'Ngoan ngoãn núp trong Tà Phong Cốc của ngươi đi! Chạy ra ngoài làm gì? Đồ khốn! Chẳng lẽ ngươi muốn lão phu tự tay diệt ngươi à?"
Ông ta vung tay nắm một cái!
Vèo!
Cơ thể Đế Thiên ... lúc này, hẳn phải gọi là cơ thể của Tà Thiên Đế, bị hút vào lòng bàn tay Thái Sơ Phá Cổ!
Năm ngón tay bóp chặt!
Siết chặt cổ Tà Thiên Đế, cơ hồ bóp nát!
Nhưng.
Tà Thiên Đế vẫn treo nụ cười cợt nhả: "Giết ta, ngươi sẽ bỏ lỡ mất Hỗn Độn Đạo Thể!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!