"Chặt không đứt, vậy thì đốt!"
Diệp Bắc Minh gầm lên.
Lập tức sử dụng dị hỏa!
Hỗn Độn Chân Hoa! Cực Đạo Thiên Hỏa! Phần Thiên Chi Diệm!
Tử Cực Ma Hoa! Yêu Huyết Địa Tâm Hỏa! Cửu U Lôi Hỏa!
Kỳ Lân Chân Hoa! Huyền Minh Lanh Hỏa! Thái Âm Lãnh Hỏa!
Chỉ cần là dị hỏa Diệp Bắc Minh có, tất cả đều được lấy ra, điên cuồng đốt cháy!
Sợi xích vàng vẫn chẳng suy chuyển, giống như gãi ngứa!
Lúc này.
Chu Nhược Giai tỉnh lại từ cơn hôn mê, vừa thấy Diệp Bắc Minh, không phải vui mừng, mà là ... sợ hãi!
"Bắc Minh ca ca, sao anh lại ở đây?"
"Mau ... "
Cô ngng đầu liếc lên đỉnh đầu: "Mau đi đi! Đừng ở đây, rời đi ngay đi!"
Diệp Bắc Minh thở dốc: "Không! Thể! Nào!"
"Nhược Giai, ta mà đi thì em se chet chắc! Đay là lôi kiếp của cảnh giới Thiên Đế, một mình em chịu không nổi đâu!"
Chu Nhược Giai cắn môi: "Bắc Minh ca ca, Nhược Giai cầu xin anh, mau đi đi!"
"Ta! Không! Đi!"
Diệp Bắc Minh vô cùng tức giận!
Tóm lấy một sợi xích: "Cho dù có chết, chúng ta cũng phải chết cùng nhau!"
Bùm! Bùm! Bùm ...
Nắm đấm nối tiếp nắm đấm, điên cuồng giáng lên sợi xích!
Tinh huyết trong người bùng cháy, Bàn Cổ chân huyết sôi trào!
Huyết Long chín đầu còn chắn trên không phía trên Chu Nhược Giai, tạm thời ngăn mọi lôi kiếp!
Bỗng, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói lạnh buốt như dao cắt:
'Tên ngưoi pham kia! Nguoi that to gan, lại dam ngan cản sự trừng phạt của Thiên Đạo!"
Diệp Bắc Minh từ từ ngẩng đầu lên!
Đôi mắt đỏ ngầu!
"Nhược Giai, có chuyện gì vậy? Phía trên có người?"
Chu Nhược Giai mặt tái nhợt, gật đầu: "Đung vậy ... "
Lập tức.
Như sực nhớ ra cái gì đó, cô vô cùng lo lắng: "Hai vị sứ giả Thiên Đạo! Bắc Minh ca ca không biết gì hết, anh ấy đến là để cứu tôi! Anh ấy còn tưởng đây chỉ là lôi kiếp bình thường, hoàn toàn không cố ý mạo phạm hai vị!"
"Anh ấy sẽ đi ngay! Xin hai vị sứ giả Thiên Đạo đừng trách tội anh ấy!"
Nói xong.
Cô nôn nóng đẩy Diệp Bắc Minh đi: "Bắc Minh ca ca! Đi! Anh mau đi đi !!! "
Diệp Bắc Minh dứt khoát lắc đầu.
Ưỡn ngực, đứng chắn trước người Chu Nhược Giai: "Trong từ điển của ta không có chữ 'bỏ rơi người phụ nữ của mình'!"
"Thiên sứ? Ta muốn xem các ngươi là cái thá gì!" Giọng Diệp Bắc Minh khàn đặc.
Đầy sát khí!
Hắn dậm mạnh chân, vọt thẳng lên không, lao vào sâu trong lôi kiếp!
"Tự tìm cái chết! Sứ giả Thiên Đạo mà ngươi cũng dám uy hiếp?"
"Bổn thiên sứ ban cho ngươi vinh dự tối thượng-Thiên Phán! Chết!"
Vừa dứt lời.
Một bàn tay khổng lồ màu vàng xuyên qua tầng tầng mây sấm sét, chụp xuống!
Năm ngón tuy mảnh nhưng vươn dài, che phủ cả trăm dặm trên đỉnh núi đá, gần như che kín cả bầu trời !!!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!