"Ngươi nói gì?"
Cổ Yêu Nguyệt giật mình, đưa tay lên tai, tưởng mình nghe nhầm.
Những người trong tộc Bàn Cổ khác cũng sững sờ không tin nổi!
Vừa rồi dáng vẻ của tiểu tử ấy rõ ràng tràn đầy địch ý! Thậm chí còn là sát ý ngút trời!
"Diệp công tử, anh chắc chứ? Anh định cho chúng tôi Bàn Cổ chân huyết sao?
"Không tin à?"
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta, vẻ mặt đầy hứng thú.
"Không! Không phải!"
Cổ Yêu Nguyệt vội lắc đầu, sợ Diệp Bắc Minh đổi ý: "Diệp công tử, chúng tôi chỉ cần mười nghìn người ... ồ không, năm nghìn ... hoặc là ... "
"Ba nghìn người! Chỉ cần lượng máu đủ cho ba nghìn người tẩy lễ là đủ rồi!"
Ba nghìn tu võ giả!
Đủ để tộc Bàn Cổ kéo dài thêm mấy vạn năm!
Đến luc đo, toc Ban Cổ co thể roi Vực Hải, Cổ Yêu Nguyệt và mọi người đã tìm sẵn một nơi ở tầng trời thứ nhất để lập một đất nước nhỏ, tiếp nối huyết mạch!
"Diệp công tử, tôi dẫn anh đến Thánh Tuyền." Cổ Yêu Nguyệt rất kích động.
Cô dẫn Diệp Bắc Minh đi sâu vào đảo Bàn Cổ!
Ông lão râu dê cùng một nhóm người lẽo đẽo theo sau.
"Đại Trưởng Lão, xin dừng bước!" Cổ Yêu Nguyệt cau mày.
Lão giả râu dê sầm mặt: "Tẩy lễ cho tộc nhân là việc trọng đại, ta phải đi cùng!"
Cổ Yêu Nguyệt nói: "Quy tắc của tộc ghi rõ, ngoài Thánh nữ và người nhận tẩy lễ, kẻ khác không được đặt chân vào Thánh Tuyền nửa bước!"
"Ta là Đại Trưởng Lão!"
Ông lão râu dê lạnh giọng nói.
"Ta là Thánh nữ!"
Cổ Yêu Nguyệt không hề e sợ!
"Ngươi!"
Trên mặt ông lão râu dê thoáng hiện một tia giận dữ, ba ông lão sau lưng Cổ Yêu Nguyệt bước lên một bước!
Ông lão râu dê chẳng hề kiêng dè, nhưng liếc qua Diệp Bắc Minh một cái, đành thôi.
Một khắc sau.
Sâu trong đảo Bàn Cổ, dưới lòng đất.
Không gian rộng cỡ hàng trăm sân bóng đá.
Tận cuối tầm nhìn, một pho tượng người khổng lồ bằng đá cao ngàn mét sừng sững!
"Bàn Cổ Đại Thần?"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên nhìn, khí thế uy nghi bừng bừng ập thẳng vào mặt!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!