Hai mắt Hồ Chiến co rút lại.
Nhớ lại khi nay còn trong đại điện gia tộc Nam Cung, Hồ Chiến còn đập bàn uy hiếp Diệp Bắc Minh. Nghĩ lại mà run lập cập!
"Diệp công tử! Xin lỗi, trước đó là ta sai, ta nhận lỗi!" Mặc Ly Trần lớn tiếng nói.
Dù đang ở ngoài Vực Trường.
Rất an toàn.
Nhưng tận mắt thấy Diệp Bắc Minh hành hạ giết một Đế Tổ, hắn vẫn khiếp đảm.
Dứt khoát nhận sai ngay!
Đồng tử Long Lăng co rút lại. Nghe thấy Diệp Bắc Minh giết hơn một trăm Đế Tổ đã đủ chấn động.
Nhưng tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác hẳn!
"Bây giờ, tới lượt các ngươi rồi!"
"Các ngươi tự xếp hàng đưa cổ chịu chém, hay để ta đi đến chém chết từng người một các ngươi?" Diệp Bắc Minh cười rạng rỡ.
Như một sát thần sống sờ sờ trước mặt!
Mười lăm Đế Tổ, ai nấy mặt xám như tro, tái mét như tờ giấy.
Vô cùng hoảng loạn!
"Diệp Bắc Minh ... hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi. Ta chỉ là nghe nói ngươi xuất hiện, nên qua xem náo nhiệt thôi!"
"Đúng! Đúng! Đúng! Chúng ta chỉ đến góp vui thôi!"
"Diệp công tử, xin hãy đóng Vực Trường, để chúng ta rời đi ... Ta thề, cả đời này sẽ không đối địch với ngươi nữa ... "
Một đám Đế Tổ, bỗng chốc cuống cuồng.
"Nói xong chưa?"
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười: "Vậy thì bắt đầu giết thôi!"
Hắn đạp chân, lao thẳng vào đám người!
"Đừng ... "
"Diệp Bắc Minh! Sao ngươi dám? Chúng ta là Đế Tổ!"
"Giết Đế Tổ như thế, ngươi không sợ thế lực sau lưng chúng ta truy sát sao ... Phụt!"
Dưới ánh mắt kinh hãi của hàng chục triệu tu võ giả!
Chiếc rìu đá trong tay Diệp Bắc Minh cứ thế nâng lên giáng xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!