Nghe Lục Tuyết Kỳ nói vậy, vẻ mặt Thẩm Phế có chút ngưng trọng!
Vốn dĩ ông còn thấy Lục Tuyết Kỳ không tệ!
Giờ xem ra, cũng chỉ là một nữ nhân thích khoe khoang phóng đại mà thôi!
"Hừ! Toàn lời hoang đường!"
Thẩm Phế hừ lạnh: "Hai vị lão tổ tuy sáng tạo ra Luân Hồi Thiên Công!"
'Nhưng cũng chỉ hoàn thiện được ba tầng! Tuy thiên phú của Diệp tiểu tử rất cao, nhưng cũng không thể ba ngày mà có thể lĩnh hội được!"
Lục Tuyết Kỳ thấy Thẩm Phế không tin, lập tức nói: "Tiền bối, đánh cược một ván nhé, thế nào?'
Thẩm Phế nhàn nhạt nhìn cô: "Ngươi muốn cược gì?"
Lục Tuyết Kỳ rất tự tin: "Trong vòng ba ngày, nếu tiểu sư đệ không ra được!"
"Tôi sẽ lưu lại Học viện Luan Hồi, làm trâu làm ngựa cho tiền bối cũng được!"
'Còn nếu tiểu sư đệ ra được ... "
Thẩm Phế vô cùng điềm tĩnh: "Nếu trong ba ngày, tiểu tử ấy bước ra khỏi Rừng Tháp Luân Hồi!"
"Hơn nữa còn lĩnh ngộ được tầng hai Luân Hồi Thiên Công, ta sẽ giới thiệu cho ngưoi mot vị su phu cap Đế Tổ!"
"Xin lỗi, tiền bối, tôi đã có một trăm vị sư phụ rồi, sẽ không bái sư thêm nữa!" Lục Tuyết Kỳ từ chối rất dứt khoát, khóe môi cong lên nụ cười kỳ quái: "Vậy thế này đi, nếu tiểu sư đệ ra được!"
'Thẩm tiền bối, tiền bối bái tôi làm sư phụ!"
"Cái gì?"
Thẩm Phế có chút tức giận.
"Tiểu nha đầu, ngươi đang sỉ nhục Thẩm Phế ta đấy à?"
Một luồng khí tức cường đại quét tới, gương mặt Lục Tuyết Kỳ tái nhợt đi!
Nhưng cô vẫn nghiến răng: "Tiền bối, ông sợ thua sao?"
"Tôi nghe nói Viện chủ Long Viện của Học viện Luân Hồi, trời không sợ đất không sợ cơ mà!"
"Hừ!
Thẩm Phế lại hừ lạnh: "Ta sợ thua? Nói đùa!"
'Dù ta có đánh giá cao Diệp tiểu tử đến đâu, hắn muốn trong ba ngày lĩnh ngộ tầng hai Luân Hồi Thiên Công, căn bản là không thể!"
"Được! Ta cược với ngươi!"
Cả hai không phí lời thêm!
Lục Tuyết Kỳ đi sang một bên, tìm một tảng đá ngồi khoanh chân!
Lặng lẽ chờ đợi.
Lông mày Thẩm Phế nhíu lại: 'Chẳng lẽ nha đầu này thật sự định ngồi đây chờ ba ngày?'
Thôi được! Ta cũng đợi ba ngày!'
Sáng sớm ngày thứ hai, phía Rừng Tháp Luân Hồi bỗng nổi lên một đợt dao động không gian.
Thẩm Phế có chút nghi hoặc nhìn sang.
Giây tiếp theo.
"Chết tiệt!"
Ông bất giác kêu lên.
Một bóng người quen thuộc bước ra từ Rừng Tháp Luân Hồi.
Chính là Diệp Bắc Minh!
"Mới có một ngày?"
Lục Tuyết Kỳ sững lại, rồi mỉm cười vẫy tay: "Tiểu sư đệ, bên này!"