Một cước một người.
Chưa đến một phút, tất cả đã hóa thành huyết vụ!
Nam Cung Tuyệt Vũ, Nam Cung Vấn Tuyết, Kim Chân Chân nhìn mà ngây người!
"Đi thôi!"
Diệp Bắc Minh không giải thích, anh đi tiếp.
Ở đây không thể dùng thần lực, đối với thể chất Hỗn Độn mà nói, trái lại còn là sự rèn luyện cực lớn! Nếu đám Thiên Long Vương dám nhảy vào đây, ai sống ai chết, đúng là khó nói thật!
Hai ngày tiếp theo.
Trên đường lại gặp được mấy nhóm người nữa!
Không có ngoại lệ, trông thấy Diệp Bắc Minh liền đòi giết, nhìn thấy nữ nhân liền muốn cướp!
Tất cả đều bị Diệp Bắc Minh chém chết!
"Những người này chắc chắn là điên rồi! Chưa thấy nữ nhân bao giờ à? Ánh mắt họ thật sự quá đáng sợ, không khác gì sói đói!" Nam Cung Vấn Tuyết buồn nôn.
Kim Chân Chân thản nhiên đáp: "Nơi này không thể dùng thần lực!"
"Cũng không có hoạt động giải trí gì, đương nhiên dục vọng nguyên thủy nhất sẽ trở thành thứ đáng giá nhất rồi!"
"Nữ nhân, vừa khéo khớp với điểm này! Đặc biệt là mỹ nữ!"
Nam Cung Vấn Tuyết nói: "Cô cũng là phụ nữ, sao cô không sợ?"
Kim Chân Chân cười xinh đẹp, dựa sát vào Diệp Bắc Minh: "Tôi có Diệp công tử, tôi sợ cái gì?"
Nửa người gần như bám vào Diệp Bắc Minh!
Khuôn mặt e thẹn, ửng hồng!
Diệp Bắc Minh liếc Kim Chân Chân một cái: "Cút!"
"Hừ! Đúng là đồ không hiểu phong tình!"
Kim Chân Chân tự làm mất hứng.
Nam Cung Tuyệt Vũ nói: "Hai ngày nay gặp những người kia, họ đều nhắc đến một nơi gọi là 'Hắc Thành', chúng ta không đi tìm sao?"
"Biết đâu, có cách ra khỏi đây đấy!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không cần tìm đâu!"
"Chúng ta tới nơi rồi!"
Ba cô gái nhìn theo ánh mắt của Diệp Bắc Minh!
Cuối chân trời mờ tối, một tòa thành sừng sững hiện ra!
Trên tường thành có thắp đèn, giữa màn đêm trông rất là chói mắt!
Đi tới dưới chân thành.
Lúc này mới phát hiện, trước cổng thành các tu võ giả ra vào tấp nập, cực kỳ náo nhiệt!
Trông thấy một mình Diệp Bắc Minh dẫn theo ba mỹ nữ tuyệt sắc, đám đàn ông mắt sáng lên!