"Tiểu sư đệ!"
Thiên Nhẫn Băng hoảng hốt kêu một tiếng.
Nhịp tim tăng vọt trong chốc lát!
Cô lại bình tĩnh lại: tiểu sư đệ không phải kẻ ngốc!
Tuyệt đối sẽ không tự tìm cái chết!
Nhưng đó là Trọng Thủy! Nếu thật sự nhảy thẳng xuống như thế, thân thể của tiểu sư đệ đã tới cảnh giới nào rồi?
Cô nhớ lại mấy ngày trước, tiểu sư đệ đồ sát Hắc Thành.
'Tiểu sư đệ là Hỗn Độn Thể, lẽ nào sức mạnh thân thể của em ấy đã kinh khủng đến mức đo rồi?' Thiên Nhẫn Bang nghĩ thầm, trong lòng dành cho Diệp Bắc Minh niềm tin vô hạn.
Kim Chân Chân, Nam Cung Tuyệt Vũ và Nam Cung Vấn Tuyết cũng tỏ ra điềm nhiên.
Ở xa xa.
Thiếu nữ che mặt khẽ nhíu mày: "Lão Chu, lẽ nào người này có thủ đoạn gì đó, có thể chống nổi sức ép của Trọng Thủy?"
"Vừa rồi, hình như hắn nói ... đi dò đường?"
Mặt mày lão Chu vô cùng khổ sở!
Biểu cảm như bông cúc héo.
Lão nhíu chặt mày, nghĩ ngợi vài giây rồi lắc đầu: "Tiểu thư, tôi cũng không hiểu."
"Nhưng tôi biết Trọng Thủy cực kỳ đáng sợ, một giọt Trọng Thủy cũng nặng tới hàng nghìn tỷ cân!"
"Trừ phi là người luyện thể thời Thái Cổ! Bằng không, dù là cấp Đế Tổ hiện nay, thân thể cũng không chịu nổi sức ép của Trọng Thủy."
Thiếu nữ che mặt nghĩ mãi vẫn không thông: "Vậy ... hắn chẳng phải chết chắc rồi sao?"
"Đúng vậy!"
Lão Chu gật đầu khẳng định.
Thiếu nữ lại nói: "Nhưng hắn đâu có giống loại người tự tìm cái chết?"
Đột nhiên.
Một gã thanh niên áo xanh bật cười: "Long cô nương, chưa chắc đâu!"
"Trên đời này thiếu gì kẻ ngu!"
"Ngộ nhỡ tiểu tử đó là đồ ngu thì sao? Hắn tưởng mình vô địch, muốn làm màu cho oai, thế là nhảy thẳng vào Trọng Thủy!"
Những lời này vừa nói ra.
Long Nha Nha có chút khó chịu: "Dư Kiếm, ngươi nhìn ai cũng là đồ ngu à?"
Dư Kiếm nhàn nhạt nói: "Lẽ nào không phải sao?"
Long Nha Nha bật cười: "Lẽ nào ngươi không biết, chỉ có kẻ ngu mới nghĩ thiên hạ ai cũng ngu sao?"
Soat!
Mặt Dư Kiếm đỏ bừng!
Hận không tìm được kẽ đất mà chui vào.
Gã quay phắt lại, hằn học trừng mắt nhìn mấy người Thiên Nhận Băng: "Các ngươi đang cười nhạo bổn công tử?"
Thiên Nhận Băng khẽ nhíu mày: "Ta không có hứng cười ngươi!"
Cô thậm chí không buồn liếc Dư Kiếm lấy một cái, trong mắt chỉ có nỗi lo lắng dành cho Diệp Bắc Minh, nhìn chẳm chằm mặt hồ Trọng Thủy.
Kim Chân Chân, Nam Cung Tuyệt Vũ, Nam Cung Vấn Tuyết cũng đều hướng mắt về phía hồ!
Trực tiếp phớt lờ Dư Kiếm!
Một cảm giác bị sỉ nhục bùng lên trong lòng Dư Kiếm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!