7 giờ tối.
Diệp Thu tan tầm.
Đứng ở cổng bệnh viện, hắn thở ra một hơi.
Ngày hôm nay chăm sóc Lâm Tinh Xảo, có thể nói là chịu đủ tra tấn, nữ nhân xinh đẹp quy*n rũ này, luôn thích đùa giỡn hắn.
Nhiều lần, khiến Diệp Thu đỏ mặt đập thình thịch.
Nhưng hắn lại không dám làm ra bất kỳ động tác không lễ phép nào, dù sao, hắn chỉ là một hộ lý, lỡ như chọc cho Lâm Tinh Xảo mất hứng, ngay cả công việc cũng không còn.
"Yêu tinh này, cũng không biết phải hầu hạ đến khi nào?"
Diệp Thu cảm khái một câu, đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes nhanh chóng lao tới.
Diệp Thu vội vàng né tránh sang một bên.
Cửa sổ xe kéo xuống.
Diệp Thu nhìn thấy Triệu Vân ngồi trong buồng lái, vẻ mặt nghiêm túc.
"Triệu ca, sao anh lại tới đây?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
"Lên xe."
Diệp Thu trong lòng có chút khẩn trương, Triệu Vân lại tới tìm hắn, chẳng lẽ thân thể Long Vương xuất hiện vấn đề gì?
Triệu Vân im lặng, nghiêm túc lái xe, nhìn thấy bộ dạng này của anh, Diệp Thu càng bất an.
Chỉ chờ xe đi ra ngoài một khoảng cách, Triệu Vân mới nói: "Diệp Thu, biết vì sao tôi tới tìm cậu không?"
"Có phải Long Vương hay không ... "
"Phải."
Lộp bộp!
Trái tim Diệp Thu vọt lên cổ họng, vội vàng nói: "Không thể nào, tôi đã châm cứu cho Long Vương rồi. Theo lý thuyết, cổ độc của ông ấy đã khống chế được, trong vòng một tháng hẳn là sẽ không chuyển xấu đi. "
"Ai nói bệnh tình Long Vương chuyển biến xấu?"
"Vậy vừa rồi anh nói Long Vương ... "
"Tôi kỳ thật là muốn nói, là Long Vương phái tôi đến." Triệu Vân nói.
Diệp Thu lúc này mới ý thức được mình hiểu lầm, không khỏi hỏi: "Long Vương phái anh đến làm gì?"
"Đương nhiên là để cảm ơn cậu rồi!"
Vừa vặn phía trước xuất hiện đèn đỏ, Triệu Tín đạp phanh, đưa tay lấy lấy một cái hộp gỗ từ phía sau, ném cho Diệp Thu, nói: "Đây là long vương đưa cho cậu."
"Đây là cái gì?"
" Cậu tự mình xem đi!"
Diệp Thu mở hộp gỗ ra, lúc này mới phát hiện, trong hộp có một cây nhân sâm, rễ rất dài, giống như một ông lão đang thản nhiên nằm ngủ.
"Cây nhân sâm này năm tuổi thọ không ngắn đúng không?" Diệp Thu hỏi.
"Đây là sơn sâm trăm năm tuổi." Triệu Vân nói.
Cái gì! Trăm năm?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!