Kỳ quái, đang yên đang lành sao Bạch chủ nhiệm lại xấu hổ?
"Đúng rồi, Quách Thiếu Thông và Quách Đại Nộ, có tìm cậu gây phiền phức không?" Bạch Băng đột nhiên hỏi lên.
Diệp Thu lắc đầu: "Không có."
"Mặc dù bọn họ tạm thời không tìm cậu gây phiền phức, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận đề phòng, dù sao tâm phòng bị người không thể không có." Bạch Băng nhắc nhở.
"Tôi hiểu rồi."
"Đợi lát nữa tôi đến trạm hộ lý làm thủ tục điều cậu trở về khoa ngoại ... mà thôi, tôi tự mình đi gặp Lâm Tinh Xảo nói với cô ta một tiếng, tránh đến lúc nào đó cô ta lại gây chuyện."
Bạch Băng làm việc mạnh mẽ quyết đoán, dẫn theo Diệp Thu tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Lâm Tinh Xảo nhìn thấy Bạch Băng và Diệp Thu vào cửa, cười tủm tỉm nói: "Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô đem Diệp Thu trả lại cho tôi."
'Tôi đến là nói cho cô một tiếng, từ giờ trở đi, Diệp Thu không còn là hộ lý nữa." Bạch Băng nói.
"Cô có ý gì?" nụ cười trên mặt Lâm Tinh Xảo dập tắt.
Bạch Băng nói: "Từ giờ trở đi, Diệp Thu trở về khoa ngoại, tiếp tục làm bác sĩ thử việc, bên hộ lý sẽ phái một người khác đến thay thế."
"Bạch Băng, cô có ý gì? Diệp Thu là hộ lý của tôi, cô dựa vào đâu điều cậu ta đi nơi khác?" Lâm Tinh Xảo tức giận.
"Dựa vào tôi là chủ nhiệm khoa ngoại."
"Cô dám lạm dụng chức quyền, tôi sẽ đi khiếu nại cô."
"Tùy cô."
"Cô -- " Lâm Tinh Xảo rất tức giận, thế nhưng một giây sau, lại nở nụ cười, "Tôi xém chút quên, lấy thân phận của cô, cho dù có bị khiếu nại, cái bệnh viện này cũng không có người nào dám động tới cô."
"Chẳng qua tôi rất hiếu kì, tại sao cô phải điều Diệp Thu đi? Có phải là nhìn thấy Diệp Thu ở cùng với tôi, cô ăn dấm rồi?"
"Lâm Tinh Xảo, cô đừng ở đây nói hươu nói vượn." Bạch Băng nghiêm nghị quát.
'Không phải thì không phải, phát cáu làm gì?" nụ cười trên mặt Lâm Tinh Xảo càng đậm, dùng ngữ khí tận tình khuyên bảo nói: "Bạch Băng, không phải tôi nói gì cô, tính tình cô như thế, sớm tìm một người đàn ông giải tỏa đi, nếu không sẽ mất cân bằng nội tiết đấy."
Nói xong Lâm Tinh Xảo nhìn về phía Diệp Thu chớp chớp mắt, hỏi: "Diệp Thu, cậu cảm thấy tôi nói đúng không?"
Diệp Thu làm sao dám đáp lời, làm bộ không nghe thấy.
"Hừ." Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, nói: "Diệp Thu, chúng ta đi."
"Dừng lại!" Lâm Tinh Xảo đột nhiên trở mặt, nói: "Diệp Thu là hộ lý của tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai có quyền dẫn cậu ta đi."
"Tôi là cấp trên của cậu ta, tôi có quyền dẫn cậu ta đi." Bạch Băng đáp lại.
'Tôi đã ký hợp đồng với Diệp Thu, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, Bạch Băng, cô muốn Diệp Thu vi phạm hợp đồng sao?
"Vi phạm hợp đồng thì vi phạm hợp đồng, tất cả tôi thay cậu ta bồi thường."
"Bạch Băng, cô cố ý muốn đối đầu với tôi phải không?"
Sắc mặt Lâm Tinh Xảo rất khó coi, trên thân tản mát ra một cỗ khí, mặc dù ngồi ở trên giường, nhưng vẫn cho người ta cảm giác nàng là một Nữ Vương.
"Phải thì như thế nào!"
Bạch Băng không cam lòng yếu thế, trên thân cũng phóng xuất ra một cỗ khí đặc biệt, bên trong lạnh lùng bên ngoài cao quý, tựa như nữ thần cao cao tại thượng.
Hai người nhìn nhau, trong chốc lát nhiệt độ trong phòng bệnh chợt hạ xuống đến không độ.
Diệp Thu ngẩng ngơ không hiểu gì.
Hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế, định mở miệng khuyên nhủ hai người, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!