"Đi, chúng ta đi tìm Quách Thiếu Thông." Bạch Băng cùng Diệp Thu thẳng đến vườn hoa.
Trong hoa viên, có rất nhiều bệnh nhân đang tắm nắng, nhưng duy chỉ không nhìn thấy Quách Thiếu Thông.
"Khẳng định là tên khốn nạn này bắt cóc mẹ tôi." Diệp Thu nổi giận đùng đùng mắng.
"Diệp Thu, nếu không chúng ta báo cảnh đi?" Bạch Băng nói.
"Nếu thật là Quách Thiếu Thông làm, mục tiêu của hắn là nhằm vào tôi, chỉ cần nhìn thấy tôi, hắn sẽ không làm hại đến bà ấy. Nếu như báo cảnh sát, vậy không chừng hắn sẽ chó cùng rứt giậu sẽ gây bất lợi cho mẹ tôi." Sau đó Diệp Thu nhìn Bạch Băng nói: "Bạch chủ nhiệm, làm phiền cô giải thích với chị Lâm, bây giờ tôi phải chạy đi cứu mẹ."
"Cậu biết mẹ cậu ở đâu sao?"
"Biết, bà ấy đang ở ... "
Tút tút tút --
Diệp Thu lời còn chưa nói hết, điện thoại lần nữa vang lên, hắn vội vàng từ trong túi móc ra xem, là dãy số lạ lúc nãy.
Kết nối.
Cái âm thanh khàn khàn từ đầu dây bên kia nói: "Diệp Thu, may đen đau rồi?"
"Rốt cuộc mày muốn như thế nào?" Diệp Thu cả giận nói: "Có giỏi thì đụng đến tao đây này, đừng động tới mẹ tao."
"Không bắt mẹ mày, mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời của tao sao? Tao cảnh cáo mày, đừng có giỡ trò, nếu như mày dám báo cảnh sát, tao lập tức sẽ cho mày đi đầu thai."
Cái thanh âm khàn khan kia tiếp tục nói: "Cho mày mười lăm phút, lập tức tới bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ đường Trung Bắc, nếu như sau mười lăm phút không thấy người, ha ha ha, vậy hôm nay, sẽ trở thành ngày giỗ của mẹ mày."
"Mayff có phải Quách Thiếu Thông không?" Diệp Thu nghiêm nghị hỏi.
"Ha ha, muốn biết tao là ai, mày đến chẳng phải sẽ biết sao?" Cái thanh âm khàn khàn cười lạnh.
"Tao không cần biết mày có phải Quách Thiếu Thông hay không, tao nói cho mày biết, dám đụng đến mẹ tao thì mày chết chắc."
Ba!
Diệp Thu cúp điện thoại.
Bạch Băng đứng ở bên cạnh, nội dung cuộc trò chuyện cô nghe rõ ràng, nhìn Diệp Thu nói: "Hiện tại là giờ cao điểm rất khó bắt xe, tôi đưa cậu qua đó."
"Được."
Cứu người quan trọng, Diệp Thu không còn tâm trí mà già mồm.
Bạch Băng lái xe chở hắn thẳng đến đường Trung Bắc.
Trên đường.
Diệp Thu gọi điện thoại cho Triệu Vân, sau khi điện thoại kết nối, Diệp Thu đi thẳng vào vấn đề, nói : "Triệu Ca, tôi gặp chút phiền phức, nhờ anh giúp một tay."
Diệp Thu suy đoán, bất kể là ai làm, đối phương khẳng định đã sớm bày ra cạm bẫy chờ hắn đến, nhờ Triệu Vân giúp đỡ để tránh sai sót xảy ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Vân hỏi.
"Mẹ tôi bị người ta bắt cóc."
"Cái gì?" Triệu Vân cũng rất kinh ngạc, hỏi: "Địa chỉ?"
"Ở bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ đường Trung Bắc, bọn cướp cho tôi trong vòng mười lăm phút phải đến đó, tôi sắp tới đó rồi." Diệp Thu nói.
Triệu Vân nói: "Lão đệ, cậu ổn định tình hình trước, tôi lập tức tới."
"Được."
Cúp điện thoại, Diệp Thu lại nói với Bạch Băng: "Bạch chủ nhiệm, lát nữa đến nơi, sau khi tôi xuống xe cô lập tức rời đi."
"Vì sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!