Thấm thoắt đã hết tháng Một, chẳng bao lâu nữa sẽ đến Tết Âm lịch.
Giờ Thẩm Kiều đã có thể tự đi bộ nửa tiếng.
Lúc mới tập đi, đôi chân cụt của cậu trầy trụa đau nhức, mỗi bước đi đều đau thấu tim.
Có lẽ đây là nỗi đau mà nàng tiên cá phải chịu khi mọc chân leo lên bờ.
Chỉ khác là nàng tiên cá chịu đau vì tình yêu không được hoàng tử đáp lại, còn cậu chịu đau để mọc cánh bay lượn.
Khi đứng lên khỏi xe lăn, lòng tự tôn lún sâu trong bùn lầy của cậu cũng được vực dậy.
Mỗi ngày cậu đều dành hai tiếng tập đi trong viện điều dưỡng.
Hôm nay c*̃ng không ngoại lệ.
Nhưng bên cạnh còn có một khán giả.
An Tư lười biếng nằm trên ghế dài, tuy trong phòng có bật máy sưởi nhưng vẫn đang là mùa đông.
Thế mà cô chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng tang, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, ngón tay trắng nõn giơ lên kéo kính râm xuống.
Cô nhìn Thẩm Kiều vịn tường chậm chạp đi mấy bước, sau đó lại đẩy kính râm lên.
"Lục Đình bỏ em ở đây một mình à?"
Thẩm Kiều nhìn cô nằm như đang tắm nắng rồi lại nhìn mưa tuyết bên ngoài, thở dài nói: "Lục tiên sinh còn phải đi làm mà."
"Chậc!" An Tư cười lạnh: "Vợ mình ở đây với bộ dạng này mà anh ta vẫn còn lòng dạ đi làm sao?"
Thẩm Kiều cúi đầu nhìn mình, thật sự không biết bộ dạng mình thế nào.
An Tư ngồi dậy nói: "Mà này, em có định vào showbiz không, mặt em đẹp thế cơ mà. Chị định sang năm mở studio riêng, nếu em ký hợp đồng với chị thì chị sẽ cho em đãi ngộ cao nhất và tài nguyên tốt nhất."
"Thôi." Thẩm Kiều lắc đầu: "Tôi không muốn làm nghệ sĩ đâu."
"Sao lại không?" An Tư nói: "Nổi tiếng được nhiều người hâm mộ có gì không tốt đâu?"
"Thế à?" Thẩm Kiều mỉm cười nhìn cô: "Nếu tốt thì sao chị lại bị fan cuồng đột nhập vào nhà, phải trốn trong viện điều dưỡng thế?"
An Tư lập tức xụ mặt: "Sao em biết? Tên Lục Đình kia kể em nghe chứ gì?"
"Tuy tôi không thần tượng ai nhưng vẫn hay lên mạng, chuyện này lên cả hot search cơ mà."
"Còn nữa......" Thẩm Kiều nhìn cô: "Sao chị hay xách mé Lục tiên sinh thế?"
An Tư quay mặt đi chỗ khác, "Tại chị không ưa anh ta chứ sao, ai biết anh ta đã giở bao nhiêu trò xấu sau lưng chị?"
"Có chứng cứ gì không?"
Sao nữ xinh đẹp lạnh lùng nói: "Sớm muộn gì chị cũng tìm ra thôi."
"Được, vậy chị cứ từ từ tìm đi."
Thẩm Kiều vịn tường, từ từ ra khỏi phòng tập.
An Tư theo sau cậu, kính râm bị tháo ra xoay tròn trên ngón tay cô.
"Thật ra trước khi mẹ chị mất đã nhắn tin cho chị, bà ấy bảo nếu cha chị bỏ mặc chị thì cứ đến tìm Lục Đình."
"Em không biết lúc đó anh ta thảm cỡ nào đâu, thảm như chó vậy, chính mẹ chị đã nhặt anh ta về. Khi mẹ chị mất đã cho anh ta cả nhà họ Lục. Còn anh ta thì sao? Trong đám tang của mẹ chị, một giọt nước mắt giả tạo anh ta cũng không nỡ rơi nữa."
Bước chân Thẩm Kiều dần chậm lại.
An Tư cúi đầu nói: "Chị hiểu mẹ mình rất rõ, chính vì bà ấy quá cay nghiệt nên bố chị mới bỏ bà ấy, chị bị họ quăng tới quăng lui như một vật thừa thãi vậy."
"Vừa ly hôn xong thì bố chị cưới ngay vợ mới. Mẹ chị tức quá nên tìm đến lão khốn mặt người dạ thú Lục Lẫm Xuyên kia. Lúc đó bà ấy không còn tỉnh táo, kéo Lục Lẫm Xuyên chết chung cũng chẳng có gì lạ."
"Vậy sao chị......"
Cô cười nói: "Mẹ chị bỏ chị vì một gã đàn ông, bố chị bỏ mẹ con chị vì một ả đàn bà, chị không biết mình tính là gì nữa. Khi mẹ chị mất, bà cũng chỉ nhờ Lục Đình chăm sóc chị, chị giống như món đồ bị bọn họ ném tới ném lui vậy. Cuối cùng ngay cả Lục Đình cũng muốn vứt bỏ chị."
An Tư lại đeo kính râm rồi cười khẩy: "Mẹ kiếp! Hồi nhỏ bà đây còn khờ khạo gọi anh ta là anh nữa."
Thẩm Kiều chống tay vào tường, hai chân bủn rủn.
"Anh ấy chưa bao giờ vứt bỏ chị cả."
Hình như thanh niên hơi đau nên hít sâu một hơi, "Tôi không rõ việc làm ăn của anh ấy nhưng có nghe Lục Cửu kể sơ sơ. Mọi hot search bất lợi cho chị đều bị anh ấy ém xuống, lúc chị mới vào nghề, vợ sau của cha chị sợ chị nổi tiếng sẽ về giành tài sản với con mình......"
Cậu dừng một lát rồi nói tiếp: "An Tư, chị không thấy từ lúc vào nghề đến khi nổi tiếng, con đường của chị quá mức thuận lợi sao?"
An Tư đột nhiên cứng đờ.
"Anh ấy không bỏ rơi chị đâu, vì hai người cùng cảnh ngộ mà."
Đều không được ai thương......
-
Khi Lục Đình tan sở đến viện điều dưỡng thì Thẩm Kiều đã hoàn thành buổi tập hằng ngày, giờ đang nằm bò ra bàn giải đề.
Người đàn ông liếc nhìn đề thi rồi chỉ vào một câu hỏi trắc nghiệm: "Sai rồi."
Thẩm Kiều nhìn kỹ lại: "Sai chỗ nào?"
"Ngữ pháp."
Anh nói tiếp: "Hai câu dưới cũng sai nữa."
Thanh niên mím môi đẩy anh ra: "Anh đi đi, đừng quấy rầy em làm bài."
Ngón tay thon dài của người đàn ông giật cà vạt xuống rồi hờ hững ném lên chiếc sofa bên cạnh.
Mười Hai chui ra khỏi ổ mèo, đi quanh chân anh kêu meo meo như đang thúc giục gì đó.
Lục Đình cởi nút tay áo vest rồi cam chịu khom lưng đổ thức ăn mèo cho tiểu tổ tông thứ hai trong nhà.
Sau khi anh đổ thức ăn và thay nước cho mèo con, Thẩm Kiều cũng vừa làm xong bài thi tiếng Anh.
Cậu đắc ý vỗ tờ giấy xuống bàn: "Đây! Nếu không được 101 điểm thì ông đây sẽ trồng cây chuối gội đầu!"
Lúc này Hứa Nhuế đã về, nhưng Lục Đình là người nước Y nên dư sức làm gia sư tiếng Anh cho cậu.
Người đàn ông kéo ghế tới ngồi cạnh cậu rồi lấy bút đỏ ra khỏi ngăn kéo.
Anh vừa vặn nắp bút vừa nhìn Thẩm Kiều: "Nếu không được 101 thì em tính gì?"
Thẩm Kiều nói: "Em nói rồi mà, em sẽ trồng cây chuối gội đầu."
Cạch——
Nắp bút đậy vào đuôi bút phát ra một âm thanh khẽ khàng, "Anh không có hứng thú nhìn em trồng cây chuối gội đầu, chỉ hứng thú với tư thế anh gửi em xem mấy ngày trước thôi."
Nhớ lại tư thế kia, gò má Thẩm Kiều lập tức nóng ran.
Cậu giơ chân giả lên đạp người đàn ông một cái: "Anh có biết mình đang làm gì không hả? Coi chừng em kiện anh vì tội phát tán nội dung đồi trụy đấy."
Chân giả bằng thép đạp đau hơn chân thật nhiều.
Nhưng Lục Đình chẳng có cảm giác gì mà cầm bút chấm bài, "Thế à? Vậy chuyện chúng ta làm ban đêm gọi là gì? Giao dịch mờ ám giữa chồng chồng à? Cậu chủ Thẩm ngầu thật, chơi trai mà không trả tiền......"
Thẩm Kiều giơ tay vỗ vai anh: "Sao người trả tiền là em chứ không phải anh?"
Lục Đình gạch một đường đỏ chót trên câu trả lời sai khiến lông mày Thẩm Kiều giật mạnh: "Lục Đình, anh đừng có quá đáng!"
Người đàn ông mỉm cười viết đáp án đúng bên cạnh: "Quá đáng chỗ nào? Sai cũng không cho gạch nữa à? Kiều Kiều bá đạo ghê."
"Anh gạch đậm quá đấy......"
"Đậm? Đậm chỗ nào? Anh thấy bình thường mà."
"Vậy sao câu đúng thì anh gạch mờ thế?"
"Mờ à? Bút sắp hết mực rồi, phải tiết kiệm chứ."
Thẩm Kiều: "......"
"Cắn anh á."
Cậu nói.
Người đàn ông bế cậu lên đùi mình, "Cắn chỗ nào?"
Thẩm Kiều ngồi trong lòng anh, chẳng biết nghĩ gì mà cười khúc khích, bàn tay trên ngực từ từ hướng xuống, "Chỗ này nè, cắn thật đó."
Lục Đình giữ chặt bàn tay làm loạn của cậu: "Cắn từng lần thì được chứ cắn gộp một lần e là quãng đời còn lại anh không mang đến hạnh phúc cho Kiều Kiều được đâu."
"Thôi bỏ đi." Cậu thở dài, "Cắn từng lần em cũng không muốn, bẩn lắm."
Bài thi tiếng Anh được lật sang mặt sau, lông mày người đàn ông càng nhíu chặt hơn.
Thẩm Kiều giật mình hỏi: "Sao thế?"
Lục Đình rầu rĩ tặc lưỡi: "Xem ra mấy tư thế anh gửi cho em chỉ vô ích thôi."
Anh sửa lại đoạn văn rồi chấm điểm, viết số "125" thật to trên bài, sau đó véo má Thẩm Kiều: "Em cố ý đúng không?"
Thẩm Kiều cầm bài thi xem lại: "Em đã bảo rồi mà, nếu không được 101 thì em sẽ trồng cây chuối gội đầu."
Người đàn ông đưa tay nắm cằm cậu: "Thích trồng cây chuối gội đầu vậy sao?"
"Anh không hiểu đâu, đây là cách thể hiện lòng tin của em đó."
"Thế à? Vậy chúng ta đổi cách khác nhé, nếu bài thi toán ngày mai của em không được 101 điểm thì phải chọn một trong các tư thế anh gửi cho em, anh thấy cách này mới thể hiện rõ quyết tâm của Kiều Kiều được."
"Lục Đình, em cắn anh!"
"Cắn bằng chỗ nào?"
"Tất nhiên là......"
Thanh niên chưa kịp nói hết đã bị khóa môi.
Người đàn ông hôn sâu rồi lui ra, môi lưỡi kề nhau, giọng nói mơ hồ không rõ: "Cắn bằng chỗ này, cắn kiểu này à?"
Rõ ràng Thẩm Kiều thi được 120 điểm nhưng vẫn bị ông chủ lòng dạ hiểm độc bắt chọn một tư thế đáng xấu hổ, kết quả hôm sau cậu bị đau lưng.
Khi tỉnh dậy, ông chủ lòng dạ hiểm độc nhét vào tay cậu một viên đá sapphire tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Thẩm Kiều giơ viên đá lên ngắm nghía: "Sao tự dưng tặng em cái này?"
Người đàn ông dựa vào thành giường, vừa xoa eo cho cậu vừa lười biếng nói: "Tiền chơi trai đấy, viên đá này chắc đủ mua một đêm của cậu chủ Thẩm rồi nhỉ?"
Thẩm Kiều lườm anh.
Lục Đình cầm viên đá lên xem: "Anh thấy nó trong buổi đấu giá mấy ngày trước, rất hợp với Kiều Kiều, để xem nên làm trâm cài áo hay thứ khác."
"Làm khuy măng sét đi, hình như anh c*̃ng có một cặp khuy măng sét bằng đá sapphire mà."
Ý cười trong mắt người đàn ông càng rõ hơn: "Ừ."
"À phải." Lục Đình nói: "Phương Cầm đến tìm Thẩm Thu Hòa rồi."
Ánh mắt tươi cười của Thẩm Kiều sa sầm: "Bọn họ nói gì?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!