Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Sau khi biết Thẩm Thu Hòa quyết tâm ly hôn với mình, Quý Thành Miên tìm đường thoát thân.

 

Lão ở rể nhà họ Thẩm nên một khi ly hôn sẽ chẳng nhận được bất cứ thứ gì, thậm chí còn có thể mất luôn công việc hiện tại.

 

Đúng lúc đó công ty đối thủ xuất hiện giải quyết vấn đề cấp bách của lão, chỉ cần trộm công thức nước hoa Hương Thảo của công ty nhà họ Thẩm thì sẽ kiếm được một triệu. (~3,6 tỷ)

 

Để tỏ lòng thiện chí, đối phương lập tức đặt cọc cho lão ba trăm ngàn.

 

Một triệu đủ để lão rời bỏ Thẩm Thu Hòa và đưa hai mẹ con Phương Cầm đến nơi khác sống.

 

Tuy Phương Cầm không có học thức, mộc mạc quê mùa chứ không đẹp sắc sảo như Thẩm Thu Hòa nhưng được cái ngoan ngoãn, luôn để mặc lão đánh chửi.

 

Sáng ngày thứ ba sau khi giao kèo, Quý Thành Miên đem công thức mình lấy trộm tới chỗ hẹn.

 

Nhưng lão không thấy người mình cần gặp mà chỉ thấy cảnh sát.

 

"Ông Quý, có người tố cáo ông phạm tội kinh tế, mời ông đi theo chúng tôi."

 

Vẻ bình tĩnh giả tạo của lão hoàn toàn sụp đổ khi thấy Thẩm Thu Hòa đứng cạnh Phương Cầm.

 

"Hai người...... Sao hai người lại đi chung với nhau?"

 

Chẳng biết Thẩm Thu Hòa đã thuyết phục cảnh sát thế nào mà trong phòng thẩm vấn chỉ có ba người họ.

 

Thẩm Thu Hòa gảy gảy móng tay mới sơn, tông màu sáng kết hợp với khuôn mặt sắc sảo của mụ tạo nên một sự áp đảo khó tả.

 

Mụ liếc nhìn Quý Thành Miên: "Sao? Tụi tôi không đi chung với nhau được à?"

 

"Thu Hòa......" Quý Thành Miên nuốt nước bọt, hai mắt tối sầm, run rẩy kéo mụ: "Em nghe anh giải thích đã......"

 

Thẩm Thu Hòa tránh đi rồi giơ tay lên.

 

Một tiếng "chát" lanh lảnh vang lên trong phòng thẩm vấn.

 

Mụ phẩy tay: "Quý Thành Miên, đánh anh chỉ tổ bẩn tay tôi thôi."

 

"Không phải đâu......" Quý Thành Miên ôm má nói: "Chính cô ta! Chính cô ta đã dụ dỗ anh!"

 

Chát ——

 

Thêm một cú tát nữa.

 

Phương Cầm thu tay lại rồi đứng sau lưng Thẩm Thu Hòa nhìn lão: "Quý Thành Miên, anh nhìn thẳng vào tôi rồi nói đi, rốt cuộc tôi có dụ dỗ anh không?"

 

Lão có thể để Thẩm Thu Hòa đánh, nhưng hoàn toàn không ngờ Phương Cầm cũng dám đánh mình, "Phương Cầm...... Ai cho cô lá gan đó hả? Cô dám đánh tôi à, không sợ tôi......"

 

"Sợ anh gì cơ?" Thẩm Thu Hòa lạnh lùng nói: "Quý Thành Miên, tôi thật không ngờ anh là loại người như vậy. Đã lấy tiền của con trai nuôi bồ nhí mà còn bạo hành người ta, xem ra hồi đó tôi mù thật rồi."

 

"Thu Hòa......" Quý Thành Miên nói: "Em nghe anh nói, tại anh bị ma xui quỷ khiến chứ không cố ý đâu, em tha cho anh lần này được không?"

 

Giờ Thẩm Thu Hòa nhìn lão chỉ thấy buồn nôn, mụ đứng lên rồi lùi lại một bước, né tránh bàn tay vươn tới của Quý Thành Miên, "Có phải ma xui quỷ khiến hay không thì anh tự giải thích với cảnh sát đi, một triệu......"

 

Mụ cười nói: "Quý Thành Miên, đời này anh đừng hòng ra ngoài nữa."

 

Quý Thành Miên trố mắt: "Thẩm Thu Hòa, cô nói vậy là sao? Cô muốn tống tôi vào tù à?"

 

Phương Cầm nói: "Không chỉ tội kinh tế mà tôi còn kiện anh tội cố ý gây thương tích nữa."

 

Quý Thành Miên nhìn sang Phương Cầm, hai mắt đỏ ngầu: "Cố ý gây thương tích gì hả? Đàn bà không nghe lời thì bị đánh là đáng."

 

Vẻ hung dữ của lão hoàn toàn trùng khớp với Quý Thành Miên trong clip mà Phương Cầm đưa cho Thẩm Thu Hòa. Làm vợ chồng bao năm, hôm nay Thẩm Thu Hòa mới thấy rõ bộ mặt thật của gã đàn ông này.

 

Nghĩ đến người chồng ngày ngày ngủ cạnh mình là một kẻ như vậy, Thẩm Thu Hòa bỗng thấy sống lưng lạnh toát.

 

Khác với nỗi sợ hãi của Thẩm Thu Hòa, Phương Cầm đã quá quen với bộ dạng này của Quý Thành Miên.

 

"Chúng ta không có hôn thú nên đâu phải vợ chồng, mọi chứng cứ tôi đều có đủ."

 

"Quý Thành Miên......" Cô nhìn lão rồi gằn từng chữ: "Lúc đầu tôi nhịn anh vì nghĩ anh là giáo viên, đi làm chịu nhiều áp lực, một mình nuôi cả nhà cũng không dễ gì, miễn sao ở bên nhau là tốt rồi, không ngờ anh lại là người như vậy."

 

"Được! Được! Được lắm!"

 

Quý Thành Miên đạp đổ chiếc ghế trước mặt, "Các người muốn đổ hết tội lên đầu tôi đúng không?"

 

Lão chỉ mặt Thẩm Thu Hòa: "Cô nghĩ mình giỏi lắm chắc? Từ lúc vào nhà họ Thẩm đến giờ, ngày nào tôi cũng giống như chó cụp đuôi, không nói gì thì cô mắng tôi nhu nhược vô dụng, nói thì cô mắng tôi lắm chuyện. Thẩm Thu Hòa, cô đã bao giờ xem tôi như một con người chưa? Đã bao giờ tôn trọng tôi chưa? Thà làm chó còn sướng hơn làm chồng cô."

 

"Còn cô nữa!" Lão chỉ vào Phương Cầm: "Tôi cho cô ăn, cho cô ở, có chỗ nào bạc đãi cô không? Chẳng phải chỉ đánh cô mỗi lúc bực mình thôi sao, đồ vô ơn!"

 

"Anh!" Thẩm Thu Hòa định xông tới nhưng bị Phương Cầm níu lại: "Kệ đi chị, người giả bộ ngủ có gọi mấy cũng không tỉnh đâu. Anh ta phạm lỗi thì sẽ bị pháp luật trừng trị thôi."

 

Hai người làm thủ tục lấy lời khai và nộp bằng chứng, khi ra khỏi đồn cảnh sát đã là xế chiều.

 

Phương Cầm ngước nhìn bầu trời xám xịt, bỗng thấy lòng nhẹ tênh như vừa trút được gánh nặng.

 

Nhưng cô chưa kịp thở phào thì một bóng người đột nhiên lao tới từ lề đường.

 

Người kia xô mạnh một cái làm Phương Cầm suýt ngã xuống đất.

 

Trông thấy người tới, Thẩm Thu Hòa thốt lên: "Tiểu Ngọc......"

 

Thẩm Ngọc nhìn Phương Cầm trừng trừng: "Là nó đúng không? Chính nó dụ dỗ cha con khiến cha mẹ ly hôn đúng không?" Nói xong ả giơ tay định đánh Phương Cầm.

 

Thẩm Thu Hòa không kịp nghĩ xem làm sao ả biết chuyện này, vội vàng kéo ả lại: "Chuyện không phải như con nghĩ đâu."

 

Mụ không rảnh bận tâm đến ánh mắt người khác mà giải thích tình hình cho Thẩm Ngọc hiểu.

 

Nhưng Thẩm Ngọc vẫn hằn học nhìn Phương Cầm: "Chắc chắn nó đã quyến rũ cha con, nếu không tại sao cha lại giấu chuyện mình đã có vợ để hẹn hò với nó chứ?"

 

Thẩm Thu Hòa không ngờ Thẩm Ngọc lại nghĩ vậy: "Rõ ràng chuyện này là lỗi của Quý Thành Miên......"

 

"Cha con có lỗi gì?" Thẩm Ngọc ngắt lời mụ: "Mẹ bị sao vậy? Mẹ không bênh cha mà lại bênh con bồ nhí này sao?"

 

"Không phải mẹ bênh cô ấy mà đây là sự thật. Với lại cha con suýt trộm công thức nước hoa bí truyền của nhà mình bán cho người khác......"

 

"Nếu mẹ không dồn cha vào đường cùng thì sao cha lại làm thế?"

 

Thẩm Thu Hòa cảm thấy Thẩm Ngọc điên thật rồi.

 

Mụ giận tái mặt: "Về đi, mẹ không muốn thấy con tự bêu xấu mình ngoài đường nữa!"

 

Nhưng Thẩm Ngọc hoàn toàn bỏ ngoài tai: "Con không đi, con phải tìm cha. Kẻ đáng chết là con bồ nhí này, sao mẹ lại cản con đánh nó chứ?"

 

Thẩm Thu Hòa giơ tay tát ả một cái thật mạnh.

 

"Thẩm Ngọc, bao nhiêu sách vở mày học bị chó ăn hết rồi hả! Ngoại tình sao lại đổ lỗi cho người thứ ba được? Chẳng phải kẻ đáng chết là lão khốn không quản nổi th*n d*** kia sao? Cùng là phụ nữ với nhau, tao tưởng mày sẽ biết thông cảm, ai ngờ mày lại thế này......"

 

Mụ nhắm mắt lại rồi nói: "Xem ra tao là một người mẹ thất bại nên mới nuôi mày thành như vậy."

 

Trong thoáng chốc, trí nhớ của mụ quay về lúc còn ở nhà họ Thẩm.

 

Lần đầu tiên con trai mụ giành hạng nhất được thưởng năm mươi tệ, cậu đã dùng toàn bộ số tiền này mua tặng mụ một đôi găng tay.

 

Lúc đó cậu nằm tựa trên đầu gối mụ, cười rất ngây thơ.

 

"Mẹ, con mua găng tay cho mẹ nè, trời lạnh lắm, mẹ nhớ giữ ấm nha......"

 

Sau đó mụ chê găng tay rẻ tiền nên vứt đi.

 

Một nỗi hối hận muộn màng dâng lên trong lòng Thẩm Thu Hòa, cổ họng đắng chát, đôi môi run rẩy, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

 

Thứ mụ vứt bỏ không chỉ là găng tay mà còn có con trai.

 

Đứa con hết lòng yêu thương mụ.

 

-

 

Thẩm Kiều khom lưng khui pate, chẳng biết nghĩ gì mà thả tay ra.

 

Cậu đặt lon pate xuống rồi bế con mèo đang đi quanh mình kêu meo meo, cẩn thận đặt nó lên cân điện tử.

 

"Con lại tăng thêm nửa ký rồi Mười Hai à, thôi đừng ăn nữa."

 

"Meo?"

 

Chú mèo lông trắng trơ mắt nhìn sen cất lon pate vào tủ.

 

"Meo!!"

 

Tiếng mèo kêu ai oán vang vọng khắp viện điều dưỡng.

 

Người phụ nữ đang định gõ cửa khựng lại, sau đó cánh cửa đột ngột mở ra.

 

Thẩm Kiều bế mèo, sửng sốt nhìn người phụ nữ đứng ở cửa.

 

Bà có mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xám như bị sương mờ bao phủ, trong mắt không giấu được nỗi buồn.

 

"Chào cháu......"

 

Thẩm Kiều vô thức siết chặt tay nắm cửa.

 

Người phụ nữ nói tiếng Trung hơi vấp: "Chào cháu, tôi là......"

 

"Tôi biết bà." Cậu ngắt lời người phụ nữ: "Lục Đình đi rồi."

 

Giọng Thẩm Kiều chẳng mấy thân thiện.

 

Nhưng cậu thật sự không thể hòa nhã với người đã đối xử với Lục Đình như vậy.

 

"Tôi biết." Thấy thái độ của cậu, người phụ nữ cũng không giận mà cụp mắt xuống, gương mặt có khá nhiều nét giống Lục Đình, "Tôi đến tìm cháu mà."

 

Thẩm Kiều cảm thấy mình chẳng có gì để nói với bà, nhưng khi đôi mắt màu xám kia nhìn cậu, lời từ chối bỗng dưng kẹt lại ở cổ, không sao thốt ra được.

 

"Cháu cứ gọi tôi là Julie đi."

 

Julie ngồi đối diện Thẩm Kiều, khói trắng bốc lên từ tách trà làm mờ đi khóe miệng trĩu xuống của bà, "Tôi nghe nói người yêu của nó ở viện điều dưỡng này nên đến xem thử."

 

"Xem gì?" Thẩm Kiều hỏi: "Xem chúng tôi sống có tốt không à? Nếu không tốt thì bà mới vui đúng không?"

 

"Xin lỗi."

 

Thẩm Kiều im lặng.

 

Cậu nghĩ bà xin lỗi mình có ích gì đâu, mình cũng đâu cần lời xin lỗi của bà.

 

"Tôi......" Julie chậm chạp nói, "Tôi chẳng có ác ý gì đâu, tôi thật sự chỉ muốn đến thăm cháu thôi, tôi...... tôi không dám làm phiền nó......"

 

Có những chuyện không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ.

 

"Tôi bị bệnh nặng, nặng đến mức tôi bị mắc kẹt trong ảo tưởng, không phân biệt được đâu là nó và đâu là cha nó, nhiều lần tôi nhầm nó với cha nó khiến nó bị tổn thương nặng nề."

 

"Trước khi về nước tôi có hỏi ý nó, muốn đưa nó theo nhưng nó từ chối."

 

"Nó giống cha y như đúc, cháu biết không? Cứ thấy gương mặt kia thì tôi lại mất khống chế. Khi nó từ chối đi theo tôi, thật ra trong lòng tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hôm sinh nhật mẹ tôi, nó đột nhiên đến nhà......"

 

Julie ôm mặt khóc nấc: "Là một người mẹ, lẽ ra tôi phải thương nó mới đúng. Nhưng khi gặp lại nó, tôi thật sự không kiểm soát được mình."

 

"Nó còn tìm tôi làm gì? Rõ ràng đã đường ai nấy đi, sao còn về tìm tôi nữa? Khó khăn lắm tôi mới được sống yên ổn, sao nó cứ phải đảo lộn mọi thứ lên chứ?"

 

"Tôi khống chế mình không nổi nên đã làm nó bị thương."

 

Một phụ nữ đẹp khóc lóc rất đáng được thương cảm, nhưng ánh mắt thanh niên đối diện vẫn lạnh như băng.

 

Dù ly trà trong tay có nóng cỡ nào cũng không thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cậu.

 

"Sao bà không nghĩ anh ấy chỉ muốn đến xem bà sống có tốt không?"

 

Chính vì có nghĩ nên Julie mới khóc tức tưởi trước mặt cậu.

 

Sau khi lập gia đình và tìm được người yêu mới, bà mới hiểu thế nào là yêu.

 

Nhưng khi hiểu ra thì đã quá muộn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!