“Đồ cặn bã, ngươi đánh phụ nữ ngày càng thuần thục rồi đấy, ha ha."
Từ trong hộp kiếm Tử Diên, Tiểu Băng Phượng trợn mắt, mỉa mai Lâm Nhất không chút nể nang.
Khóe miệng Lâm Nhất khẽ giật, chỉ biết cười khổ, không biết phải giải thích thế nào.
Chuyện này đúng là không sao giải thích nổi, nàng ta chắc chắn đang nói vụ lần trước trong Thiên Đỉnh Lâu, lúc hắn đánh An Lưu Yên.
Nhưng đó thật sự chỉ là hiểu lầm, đối phương dùng mị công, còn biến thành bộ dạng của Tô Hàm Nguyệt.
Nếu không mạnh tay cảnh cáo, đối phương chắc chắn được đà lấn tới, chưa biết chừng lúc ấy thật sự trúng chiêu, Lâm Nhất đâu thể dễ dàng để bản thân rơi vào thế nguy hiểm như vậy.
Còn lúc này, Lâm Nhất đã quá mệt mỏi rồi.
Ai ai cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, mấy chiêu trò kia, giả bộ tới giả bộ lui, thật sự khiến người ta quá mệt mỏi.
Hai người nhìn thì như sóng vai đuổi theo, nhưng thật ra ai nấy đều âm thầm giang co, đề phòng lẫn nhau. Vì đều de chung nhau nên tốc độ của cả hai bị chậm đi, chỉ cách đoạn ngắn mà mai vẫn chưa đuổi kịp Tử Long Mãng đã hóa nguyên hình.
Đối phương đã chủ động yêu cầu, Lâm Nhất tự nhiên sẽ không từ chối, vốn dĩ cũng đã muốn thoát khỏi nàng ta từ lâu rồi.
Huống hồ, hắn thật sự vẫn chưa dùng toàn lực, nếu không thì đối phương đã không thể gượng dậy nổi.
Chỉ là mấy chuyện này cũng chẳng cần phải giải thích với Tiểu Băng Phượng, lúc này Lâm Nhất đa dồn hết tâm tư vào việc hàng phục Tử Long Mãng, dù là côn trùng trăm chân chết rồi vẫn còn giãy giụa, huống chi Tử Long Mãng chỉ mới bị trọng thương.
Nó nho vào sự tồn tại của Kiếm Linh Châu cấp mười, liên tục nuốt lấy kiếm khí tứ phương, thương thế đã hồi phục gần như bảy tám phần.
Muốn thực sự giết chết nó, Lâm Nhất vẫn còn phải tốn không ít sức.
Dẫu sao đây cũng là yêu thú Vương Giả, sức sống mạnh mẽ đến kinh người, các yếu điểm trên người đều được phòng ngự vô cùng chắc chắn.
Cho dù là yêu đan hay vùng đầu, những bộ phận chí mạng, đều có vảy rồng màu tím vàng bao phủ, ngay cả Thần Tiêu Kiếm Ý của Lâm Nhất cũng không dễ dàng xuyên thủng.
Về phần các bộ phận khác, con Tử Long Mãng này dài hơn trăm trượng, thân thể lên đến bốn năm trăm mét, to lớn đến mức kinh khủng.
Dù nó có đứng im cho Lâm Nhất chém, thì muốn chặt hết cũng phải tốn thời gian nửa nén hương.
Tiểu Băng Phượng thấy Lâm Nhất không thèm để ý đến mình, tức tối nói: "Gọi bổn Đế dậy mà không thèm nói chuyện với bổn Đế, hừ, đồ cặn bã!"
"Thôi nào, ta có đánh ngươi đâu."
Lâm Nhất bay lên, vừa nghiêng đầu tránh nọc độc của Tử Long Mãng, vừa lạnh nhạt nói.
"Đúng là cặn bã hay quên, ngươi đánh bổn Đế bao nhiêu lần rồi ... còn toàn đánh vào mông người ta!" Tiểu Băng Phượng lập tức nổi giận, tức giận nói: "Ngươi đúng là đồ khốn, dám làm mà không dám nhận, bổn Đế hận chết ngươi."
Phụt!
Lâm Nhất suýt chút nữa thì phun máu, biểu cảm trên mặt lúc này phải nói là vô cùng đặc sắc.
Hình như đúng là có chuyện đó thật, nhất thời hắn cũng không biết phải giải thích sao cho đúng, đành gồng mình nói: "Nói bậy, cha đánh con gái, đấy là yêu thương.”
Tiểu Băng Phượng tức đến mức mặt đỏ bừng, giận dữ nói: "Ngươi là đồ khốn, không chỉ cặn bã, mà còn biến thái nữa!"
Lâm Nhất vừa dứt lời mới nhận ra, nghe thế nào cũng hơi kỳ quái.
Chỉ là, lúc ấy hắn thực sự từng nghĩ, nếu Tiểu Băng Phượng bớt ba hoa khoác lác chút, thì có con gái như thế này cũng không tệ.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Nhất lắc đầu, vội vàng gạt ngay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Mở miệng ra là đòi làm cha người ta, thật chẳng phải điềm lành gì.
"Đại đế, có cách nào nhanh chóng chém chết con rắn này không, ta lo Tiểu Tặc Miêu bên kia cầm cự không nổi nữa." Lâm Nhất không nghĩ ngợi nữa, nghiêm túc nói.
Tiểu Tặc Miêu đang một mình chọi sáu, phá rối thì còn được chứ thật sự liều mạng với đám đó thì chắc chắn sẽ thiệt thòi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!