Khi Lâm Nhất còn đang suy nghĩ đủ thứ trong đầu, thì đúng lúc này, từ trên thân thể Tử Long Mãng đang giãy giua dưới chân hắn, bắt đầu tràn ra từng làn sương độc dính nhớp.
Lan sương độc ấy trong chop mat đa lan ra khắp nơi, du Lam Nhat đa lập tức phong bế toàn bộ lỗ chân lông, nhưng vẫn bị nó thẩm thấu vào trong cơ thể.
Lâm Nhất xòe bàn tay, phát hiện trong lòng bàn tay đã hiện lên đốm đen, đang nhanh chóng lan dọc theo cánh tay.
Long văn tím vàng lập tức vận chuyển, lao đến ngăn chặn chất độc xâm lấn sâu hơn, nhưng vừa mới tiếp cận, chính nó cũng bắt đầu bị nhiễm độc.
Tốc độ lan truyền không nhanh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Loại độc này đến cả Thần Tiêu Kiếm Ý cũng không thể chém tan, cũng phải thôi, nó vốn được sinh ra từ trong mộ kiếm, tất nhiên không quá e ngại kiếm ý." Lâm Nhất âm thầm suy tính trong lòng, rất nhanh đã hiểu ra nguyên nhân.
“Bằng hữu!"
Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn truyền đến từ Tử Long Mãng.
Nó đã kiệt sức, thậm chí đang thở dốc, từ lâu đa không còn vẻ ngao mạn như lúc ban đầu.
Nhìn thì chỉ co mot mình Lam Nhất đứng tren than nó, nhưng từng đạo kiem thế của Lâm Nhất giống như núi non chồng chất, tựa biển mây cuồn cuộn, như cả bầu trời ép xuống, đè nén nó không tài nào vùng thoát.
Dù vùng vẫy thế nào cũng vô ích, càng vùng càng thêm thảm hại.
Lúc này ngay cả giọng nói cũng trở nên cung kính hơn hẳn, nó khàn giọng nói: "Bổn Xà tu hành không dễ gì, ngươi thả cho ta con đường sống, ta cũng sẽ tha mạng cho ngươi. Nếu không, ép ta đến đường cùng, cá chết lưới rách đối với ngươi chẳng có lợi gì!"
"Ta tha cho ngươi? Nhưng ngươi chưa từng có ý định tha cho ta đúng không?"
Lâm Nhất buông tay, đứng trên thân thể đang bốc lên sương độc của nó, lạnh nhạt nói: "Để phun ra loại độc này, chắc ngươi phải trả giá không nhỏ đâu nhỉ? Độc thì mạnh thật, nhưng muốn đầu độc chết ta, không có ba ngày năm bữa thì đừng hòng ... Nên ngươi đừng có câu giờ nữa."
“Đồ súc sinh!"
Tử Long Mang im lang hồi lâu, nhưng khi bị vạch trần tâm tư, lập tức thẹn quá hóa giận.
Gào!
Nó đột nhiên quay đầu, chiếc cổ xoắn vặn thành góc lớn, trực tiếp đảo ngược lao về phía Lâm Nhất như gió thét biển gào.
Lâm Nhất đã sớm đoán được, lần này hắn không né tránh, luồng sáng từ tiểu nhân kim sắc trong biển kiếm ẩn sâu nơi xương mày hắn đột nhiên rực cháy dữ dội.
Xoẹt xoẹt!
Ấn ký màu tím giữa mi tâm hắn lập tức bừng lên như thiêu đốt, trở nên vô cùng yêu dị, khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này trắng bệch đến mức gần như phát sáng.
Sức mạnh tiềm ẩn trong mi tâm, chưa bao giờ được tích tụ mạnh mẽ như lúc này.
Thương Thần Chi Diệt!
Ngay vào khoảnh khắc đối phương há to cái miệng dữ tợn, định nuốt chửng Lâm Nhất, hắn đột ngột ngẩng đầu quát.
Âm!