Nghe thật hoang đường?
Tiếc là Hạ Hầu Yên thực sự nghĩ như thế. Y bằng lòng làm đệ tử của Thánh giả, đó là đang cho Thánh giả thể diện.
Cũng giống như trước đây, rõ ràng là tiểu đệ của y vô lý, thế mà y lại chẳng xin lỗi, còn ngang ngược đòi Lâm Nhất giao trả hạt Bồ Đề.
Dựa vào đâu?
Dựa vào việc y là Hạ Hầu Yên, y hạ cố nói chuyện với Lâm Nhất đã là nể mặt
rồi
Ngoài Dao Quang, y chẳng coi bất kỳ Thánh giả nào ra gì.
Kết quả thì sao? Sáu đại Thánh giả, không ai để mắt đến y. Điều đó khiến y suy sụp.
Trưởng lão Tuyệt Trần tức đến nỗi mặt mày u ám, Hạ Hầu Yên này đúng là quá đáng.
Nhưng khi ông ta định lên tiếng, Xích Dương Thánh Quân lại ngăn lại, nhìn Hạ Hầu Yên, trầm giọng nói:
"Tiểu hữu không cần cố gắng tranh chấp như vậy. Ngươi nói không sai, nếu chỉ nói về thiên phú thì không ai sánh bằng ngươi. Nhưng thiên phú không phải là tất cả. Thiên phú có thể quyết định một người đi nhanh đến đâu, nhưng điều quyết định ngươi có thể đi xa đến đâu ... sau cùng vẫn là hai chữ "nhân phẩm". Nhân ở phía trước, phẩm ở phía sau".
Xích Dương Thánh Quân nói như vậy chính là chê Hạ Hầu Yên nhân phẩm tồi trước mặt bao nhiêu người. Trước đó nói "không có duyên với Kiếm Tông" đã là đã nể mặt lắm rồi.
Đến giờ phút này, vẫn còn đang giữ thể diện cho Hạ Hầu Yên.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên một tia sáng, khóe miệng lộ ra ý cười - hắn bắt đầu có thiện cảm với Kiếm Tông.
Nếu Hạ Hầu Yên mà cũng được chọn, e rằng hắn thực sự chẳng có chút thiện cảm nào với tông môn này.
Nhiều nhất là có chút ân tình, làm tròn bổn phận đệ tử là được.
Sắc mặt Hạ Hầu Yên lập tức trắng bệch, trong mắt tràn đầy sát ý.
Lời Xích Dương Thánh Quân chẳng khác gì tát thẳng vào mặt y.
Y cười lạnh, giọng đã lạc đi: "Thú vị lắm! Kiếm Tông đúng là thể diện lớn thật, cứ tưởng mình vẫn là Đệ Nhất Kiếm Tông Đông Hoang sao? Dám nói nhân phẩm ta có vấn đề, chẳng trách Kiếm Tông mỗi năm một suy bại!"
"Hạ Hầu Yên kia! Ngươi còn lộng ngôn thêm nữa, đừng trách bọn ta không nể mặt!", trưởng lão Tuyệt Trần giận dữ quát lớn.
"Thật may năm xưa Dao Quang tiền bối không thu hắn làm đồ đệ, nếu không e rằng thanh danh cả đời ông ấy đều bị hủy hoại".
"Ô? Ta nói sai sao?"
Hạ Hầu Yên lạnh lùng đáp: "Kiếm Tông còn biết liêm sỉ sao? Thánh đồ của các người không dám đấu với ta, giờ mấy vị tiền bối đây lại muốn ra tay ức hiếp ta? Ha ha ha, thật đúng là trò cười. Ta Hạ Hầu Yên chỉ nói một câu: các vị Thánh đồ, ai dám cùng ta quyết chiến một tran! Ba ngàn năm trước, Kiếm Đế Ngự Thanh Phong một người một kiếm san phẳng hai đỉnh núi của Kiếm Tông. Hôm nay, ta Hạ Hầu Yên một người một kiếm đủ sức tiêu diệt tất cả lũ Thánh đồ các ngươi! Nếu không phục cứ liên thủ mà xông lên!"
Xôn xao!
Từ Thanh đồ cho toi trưong lao cua Kiem Tong, sac mat ai nay đều trở nên khó coi.
Tên này thật sự quá đáng ghét!
Chuyện cũ ba ngàn năm trước là nỗi nhục của Kiếm Tông.
Là vet thương khong thể lanh, vậy ma Hạ Hầu Yen lại lôi nó ra để sỉ nhuc Kiếm Tông một cách công khai, y đúng là đã hoàn toàn trở mặt.
Càng đáng khinh hơn là y còn muốn ép sáu vị Thánh đồ liên thủ để đấu với hắn.
Nếu họ thật sự liên thủ, dù thắng hay thua, Hạ Hầu Yên cũng không thiệt:
Nếu thắng, y sẽ càng ngạo mạn, nói Thánh đồ chỉ là lũ vô dụng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!