"Hừ, không ai dám đấu với ta sao?"
Ánh mắt Hạ Hầu Yên lóe lên tia giễu cợt, cười nhạt: "Xem ra ba ngàn năm trước, Kiếm Đế Ngự Thanh Phong không chỉ san bằng hai đỉnh của Kiếm Tông, mà còn chém cho đám người các ngươi thành lũ xương mềm. Một đám hèn nhát mà thôi!”
Tuyệt Trần trưởng lão nghiến răng quát lớn: "Hạ Hầu Yên, ngươi đừng quá đáng!"
"Ha ha ha, quá đáng thì sao? Các ngươi làm được gì ta?"
Hạ Hầu Yến ngửa mặt lên trời cười to: "Kiếm Tông đã không nể mặt ta, thì đừng trách ta không cho các ngươi thể diện! Các ngươi không dám đánh cũng được, nhưng chuyện hôm nay, ta nhất định se lan truyền khắp thiên hạ! Để xem ai là kẻ mất mặt! Ba ngàn năm sau, ta - Hạ Hầu Yên - biết đâu có thể sánh ngang Kiếm Đế! Còn Kiếm Tông các ngươi chỉ là trò cười!"
Hạ Hầu Yên đã không nể nang gì nữa, quyết tâm khiến Kiếm Tông bẽ mặt hoàn toàn.
Ngươi nói ta nhân phẩm tồi?
Vậy hôm nay ta đánh thẳng vào mặt ngươi - Kiếm Tông, để xem các ngươi làm được gì!
Dù sao y cũng chẳng sợ gì, trưởng lão Kiếm Tông chắc chắn không ra tay với y, còn Thánh đồ lại càng không.
Vậy còn gì đáng ngại?
Y quá ngạo mạn, khiến từ trên xuống dưới Kiếm Tông, kể cả những đệ tử mới ai cũng tức giận nghiến răng, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Yên đầy phẫn uất.
Nhưng thực sự muốn ra tay thì lại không đủ thực lực, đúng là ấm ức tột cùng!
Không gian chìm vào sự im lặng chết chóc, trên đài đạo, chỉ còn lại ánh hào quang sắc bén của Hạ Hầu Yên làm chói mắt đám đông.
"Ngươi cũng xứng sánh với Kiếm Đế Ngự Thanh Phong? Mặt ngươi cũng dày thật đấy ... "
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, giọng nói này rất quen thuộc, mọi người đều không xa lạ gì.
Lâm Nhất!
Tất cả đồng loạt quay đầu, ánh mắt tập trung về phía Lâm Nhất.
Không ai ngờ, người cũng bị loại như Hạ Hầu Yên - Lâm Nhất- lại chọn thời khắc này để đứng ra.
"Ngươi muốn chiến, ta sẽ chiến với ngươi".
Lâm Nhất bước lên, bình tĩnh nói.
Ánh mắt Hạ Hầu Yên đầy ngạo mạn, cười lạnh: "Ngươi là cái thá gì? Ta chỉ đấu với Thánh đồ, ngươi không xứng!"
Nếu là trước kia, Hạ Hầu Yên còn sẵn sàng dạy cho hắn một bài học. Nhưng giờ thì y không có hứng, vì y đang muốn làm nhục Kiếm Tông, còn chuyện ân oán với Lâm Nhất để sau.
"Quả thật Lâm Nhất không thích hợp để giao chiến với ngươi".
Lâm Nhất còn chưa kịp đáp, thì Xích Dương Thánh Quân đã lên tiếng, trầm giọng quát lớn: "Nhưng không phải vì Lâm Nhất không xứng, mà là ngươi không xứng!”
Sắc mặt Hạ Hầu Yên biến đổi, nghe ra ẩn ý trong lời nói, y hỏi lại giọng lạnh tanh: "Ngươi có ý gì?"
Ánh mắt Xích Dương Thánh Quân sâu thẩm, liếc nhìn y đáp: "Sau khi thiên lộ kết thúc, sư thúc Dao Quang đã sớm quyết định thu nhận Lâm Nhất làm đệ tử. Chỉ là sư thúc hiện đang bế quan, không thể đích thân tiếp đón. Ngươi tưởng sáu vị Thánh Quân chúng ta đều mù hết sao? Hạ Hầu Yên, ngươi hiểu rồi chứ? Là ngươi không xứng!”
Ầm!
Hạ Hầu Yên như bị sét đánh ngang tai, môi run rẩy gần như sụp đổ tại chỗ, ánh mắt mất hết thần sắc.
Một lúc sau y mới bàng hoàng tỉnh lại, lẩm bẩm:
"Cái gì ... cái gì cơ ... Sao có thể như vậy? Dao Quang Kiếm Thánh sao có thể thu hắn làm đồ đệ? Ta không tin! Chuyện này không thể nào!"
Đây đúng là cú tát trời giáng đối với y!
Y vừa mới mỉa mai Lâm Nhất không phải Thánh đồ, không xứng giao chiến với mình. Vậy mà Lâm Nhất không chỉ là Thánh đồ, mà còn là đệ tử đích truyền của Dao Quang Kiếm Thánh !!!
Thân phận này, so với sáu vị Thánh đồ cộng lại còn nặng hơn.
Quan trọng hơn là ai cũng biết năm xưa Hạ Hầu Yên từng muốn bái Dao Quang làm sư, chuyện này đã truyền đi khắp Hoang Cổ Vực. Nhưng cuối cùng ngay cả cái bóng của Dao Quang Kiếm Thánh y cũng không gặp được, mất mặt thê thảm.
Hiện giờ, Xích Dương Thánh Quân đích thân ra mặt, thẳng tay "vả mặt" y.
Ai không xứng?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!