Trên mặt Lâm Nhất hiện lên nụ cười, chắp tay hành lễ.
Vút!
Mục Xuyên lóe người, đáp xuống bên cạnh Trần Lăng, đưa tay vỗ lên vai y. Luồng khí Niết Bàn từ lòng bàn tay tràn ra, len lỏi khắp cơ thể Trần Lăng, hồi lâu sau, ông ta có phần kinh ngạc nhìn Trần Lăng.
Thương thế không nặng như tưởng tượng, xem ra chiêu kiếm cuối cùng của Lâm Nhất đã có phần nương tay.
Ông ta buông tay ra, sắc mặt Trần Lăng trở nên hồng hào hơn nhiều, nhưng lúc này run rẩy không dám lên tiếng, không biết nên nói gì.
"Đa tạ Phong Chủ." Hồi lâu sau Trần Lăng mới chắp tay nói.
"Không cần cảm ơn ta."
Mục Xuyên thản nhiên nói: "Ta chỉ làm việc theo quy củ, giống như lúc ngươi khiêu chiến Lâm Nhất, ta cũng không xen vào, những chuyện trong phạm vi quy tắc, ta sẽ không can dự. Chính hắn mới là người phá vỡ quy tắc, ân tình này, ngươi phải ghi nhớ cho kỹ, Kiếm Tông chúng ta lấy kiếm lập tông, ai ai cũng là kiếm khách, nhưng luôn phải là người đứng trước, kiếm ở phía sau."
"Ta biết."
Trần Lăng khẽ gật đầu.
"Đi theo ta."
Mục Xuyên nói xong nhìn Lâm Nhất, tức giận nói: "Ngươi cũng đi cùng!"
“Vâng."
Lâm Nhất chớp mắt, khẽ cười nói.
Mục Xuyên nhìn Lâm Nhất, mặt nghiêm nghị không trả lời, nhưng tính cách của hắn thật khiến người ta bất ngờ.
Nhìn thì lạnh lùng đến đáng sợ, rõ ràng là người quyết đoán, xương cốt cũng cứng cỏi, kiếm khí thì sắc bén vô cùng. Thế nhưng trái tim của Lâm Nhất thì mềm mại đến lạ, vì một người mới gặp lần đầu mà có thể từ bỏ tư cách tham dự lễ tẩy rửa Thánh Trì.
Có lẽ đây chính là lý do vì sao sư tôn chọn hắn, nghĩ kỹ, hắn thật sự rất giống với sư đệ Kiếm Kinh Thiên.
Một khi đã cố chấp, thì cũng khiến người ta hoàn toàn bó tay.
Chỉ là chang thanh niên trước mắt này, sâu trong nội tâm cất giấu sự mềm mại hiếm thấy, e rằng không mấy ai có thể thấu hiểu.
"Sư huynh, lúc nãy có nhiều điều mạo phạm!"
Mấy người bay về phía Thánh Trì, Lâm Nhất khẽ cười, nhẹ giọng nói.
“Ô, đệ còn biết ta là sư huynh cơ đấy! Ta thấy đệ ngang ngược như thế, rõ ràng đệ mới là sư huynh!" Mục Xuyên nhìn Lâm Nhất, sắc mặt vẫn không mấy dễ chịu.
Lâm Nhất đã ở Thần Tiêu Phong ba ngày, đương nhiên biết vị Phong Chủ này cũng là đệ tử của Dao Quang, chỉ là không rõ là đệ tử thứ mấy.
Nhưng vị sư huynh này đúng là kiểu người kiêu ngạo mà đáng yêu, đến giờ vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, như thể không màng tình cảm, trong khi ban nãy rõ ràng là rất xót xa cho hắn.
Không bao lâu sau, ba người đã đến phía trên vực sâu nơi vô số thác nước hội tụ.
Mục Xuyên nhìn Lâm Nhất, nghiêm túc nói: "Tiểu sư đệ, bắt đầu từ hôm nay, đệ chính là đệ tử chân truyền của Thần Tiêu Phong, cũng chính thức gia nhập Kiếm Tông, sau này nếu có ai bắt nạt đệ, cứ việc đường hoàng báo ra danh hiệu của Kiếm Tông!"
Trong lòng Lâm Nhất dâng lên cảm giác ấm áp, ngẩn người xong mới mỉm cười nói: "Tính khí ta rất tốt, chắc chẳng ai bắt nạt được đâu."
"He he."
Mục Xuyên bật cười, nhìn Trần Lăng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng là đệ tử chân truyền của Thần Tiêu Phong ta!”
"Như vậy không đúng quy củ thì phải?"
Trần Lăng sững người tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!