"Dừng bước!"
Ngay lúc ấy, trong đại điện trống trải vang lên giọng nói lạnh lùng, âm thanh sắc như kiếm, khiến toàn thân người nghe run rẩy.
"Ai đang nói?"
Lâm Nhất đưa mắt nhìn quanh, bốn phía hoàn toàn vắng lặng, chẳng có bóng người nào.
"Là ta."
Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
Ánh mắt Lâm Nhất hơi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh nhìn rơi đúng vào tấm bia cách đó trăm mét, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.
“Là ngươi?”
"Nếu không phải ta, thì còn ai?"
Lâm Nhất há miệng, hơi sửng sốt.
Tấm bia đang nói chuyện với hắn!
“Ta là linh hồn của tấm bia này, nhìn bộ dạng ngạc nhiên quá mức của ngươi kìa, chẳng phải trong hộp kiếm của ngươi cũng có khí linh sao?"
Lâm Nhất thoáng sững người, nét mặt cứng đờ.
Ghê thật, đây là lần đầu tiên sự tồn tại của Tiểu Băng Phượng bị người ta phát hiện.
Ngay cả sư tôn còn chưa phát hiện, hoặc có thể là phát hiện rồi nhưng không nói ra.
"Đại Đế, phải làm sao đây?"
"Linh thể của tấm bia này có gì đó kỳ quái lắm, nó không chỉ là linh hồn của bia đá, ma con la thu linh của Kiem điển Thai Huyen. Lâm Nhất ngươi có nhận ra không, chữ viết trên Kiếm điển Thái Huyền và chữ khắc trên đỉnh Long Hoàng của ngươi, là cùng một loại!"
Giọng nói Tiểu Băng Phượng đầy bất mãn.
Ể?
Trong mắt Lâm Nhất thoáng lóe lên vẻ nghi hoặc, hình như đúng thật, nơi này quá tối, gần như chìm trong bóng đen dày đặc.
Dù có vận dụng kiếm ý, hắn vẫn không nhìn rõ được, trước đó hoàn toàn không để ý đến điểm này.
"Đây là loại văn tự gì vậy?"
"Đó là Hỗn Độn Thần Văn, là văn tự sinh ra từ hỗn độn nguyên sơ, mỗi chữ đều có thiên địa chân lý. Dù ngươi nhận ra nó là chữ gì, cũng không thể nói rõ, không thể viết ra, chỉ có thể lĩnh hội bằng tâm, chứ không thể diễn đạt bằng lời." Tiểu Băng Phượng giải thích.
Vậy Kiếm điểm Thái Huyền và Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế là tồn tại cùng đẳng cấp sao?
Tâm tư Lâm Nhất nổi sóng, chuyện này quả thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc, Kiếm Tông từng được xưng tụng là thánh địa, quả nhiên căn cơ sâu không lường nổi.
"Ngươi đang thì thầm cái gì đó, cùng khí linh nhà ngươi nói xấu ta hả?"
Đúng lúc Lâm Nhất đang trò chuyện với Tiểu Băng Phượng, bóng người từ trên tấm bia bất ngờ nhảy ra, là tiểu mập mạp trông chỉ chừng bảy tám tuổi, đang ngồi trên bia đá, nghi hoặc nhìn chẳm chằm Lâm Nhất.
Lâm Nhất trợn tròn mắt, có phần không dám tin vào những gì mình thấy.
Đây là linh hồn của tấm bia sao?
Khác xa tưởng tượng quá đấy!
Hồi lâu sau, hắn bừng tỉnh, nói: "Không, không có, bọn ta chỉ đang bàn về chữ viết trên bia đá thôi."
“À, đó là Hỗn Độn Thần Văn đấy, ngươi đừng nhìn nhiều, coi chừng đầu nổ tung đó ... " Tiểu mập vừa nói vừa ra hiệu mô tả cái đầu nổ bùm, rất nghiêm túc căn dặn Lâm Nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!