Mộc Tuyết Cầm bỗng nhiên bay lên trời, trong chớp mắt đã chìm vào mây mù, tựa như tia chớp lao thẳng về phía điện Thái Huyền.
Nếu không nghĩ ra, thì cứ đi nhìn tận mắt, thật giả ra sao, nhìn qua là biết.
Tại Quảng Trường Thái Huyền, ngoài Lâm Nhất cùng Hoàng Phủ Viêm, đã không còn bất kỳ ai, trống trải không còn bóng người.
Trên bốn phương của biển mây, gần như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất. Trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, canh bạc này không công bằng, vậy mà Lâm Nhất lại đánh cược!
Một khi thất bại, hắn phải tự nguyện nhường lại vị trí đệ tử chân truyền Thiên
Tự.
“Can đảm như thế, khiến ta nhìn người bằng con mắt khác rồi. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, có thể tiềm lực của ngươi vô hạn, nhưng hiện tại, ngươi vẫn chưa xứng với danh hiệu đệ tử chân truyền Thiên Tự!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Viêm bình tĩnh, nhưng giọng điệu cực kỳ ngạo mạn.
Việc Lâm Nhất đồng ý, khiến gã hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Trong mắt gã, đối phương căn bản không xứng, ít nhất là bây giờ tuyệt đối chưa đủ tư cách.
"Thế thì cứ thử xem sao!"
Lâm Nhất khẽ nở nụ cười, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích, mái tóc dài tung bay, giữa đôi mày lộ rõ khí thế sắc bén.
Còn kém xa sao?
Toàn bộ Kiếm Tông, sợ rằng không chỉ mỗi Hoàng Phủ Viêm có suy nghĩ như thế, nếu đã vậy, trận chiến hôm nay, hắn sẽ khiến những kẻ đó không thể mở miệng được nữa.
“Vậy thì đừng có hối hận!"
Sắc mặt Hoàng Phủ Viêm lạnh lẽo, lửa giận trong mắt lần nữa bùng lên, vẻ mặt thằng nhóc này thực sự rất đáng đánh.
Chẳng biết thế nào là khiêm tốn, chỉ là lính mới vừa nhập tông, mà ngông cuồng đến mức chẳng còn giới hạn.
Không cho hắn trận nào nên thân, thì thật sự nuốt không trôi cơn tức này.
Vừa dứt lời, than hình Hoang Phủ Viem nhu tia set lao thang đen, toàn thân bùng phát kiếm quang dữ dội, kiếm quang ấy vừa chói lòa, vừa như mây trôi nhẹ nhàng, đồng thời cũng như biển cả sâu thẩm.
Hai kiếm thế đối lập được gã dung hợp hoàn mỹ, phối hợp cùng áp lực của Thiên Thần Đan ba sao, khiến kiếm uy tỏa ra trở nên vô cùng đáng sợ.
Lâm Nhất khẽ cười, không chút sợ hãi, thúc giục Thần Tiêu Kiếm Quyết, lao thẳng đến đối mặt giao chiến.
Bùm! Bùm! Bùm!
Hai thân ảnh biến ảo liên tục giữa Quảng Trường Thái Huyền, mỗi người đều tung ra chiêu thức sắc bén, tựa như tia chớp đánh tới tấp
Kiếm ngâm chấn động trời đất, quang ảnh tràn ngập không gian, trong chớp mắt đã phủ kín cả trời đất.
Hơn mười chiêu vừa qua, Hoàng Phủ Viêm đã nắm được phần nào tình hình, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng. Kiếm ý của đối phương quả thực mạnh, thiên phú cũng đúng là xuất chúng, ngay cả Thần Tiêu Kiếm Quyết cũng có chỗ hơn ngưʼời.
Nhưng chung quy chỉ là viên mãn đỉnh phong tầng hai thôi, còn Thanh Tiêu Kiếm Quyết của gã từ lâu đã đạt đến viên mãn đỉnh phong tầng ba.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!