Ba ngày sau, tại Phi Vân Phong.
Sương mù trên Linh Hồ đã tan từ lâu, bình minh rạng rỡ, sóng nước lấp lánh phản chiếu ánh hồng.
Giữa lòng hồ.
Lâm Nhất từ từ mở mắt, ngang đầu nhìn ánh dương nơi chân trời xa, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy thần sắc, tinh khí thần đều đạt đến trạng thái đỉnh phong chưa từng có.
Hắn giờ đã hai mươi, không còn là thiếu niên năm xưa nữa, nhưng khí chất sáng ngời nơi chân mày vẫn chẳng hề thay đổi.
“Bình minh, thật đẹp."
Lâm Nhất thở ra hơi khí, vẫn ngồi xếp bằng, han lười biếng vươn vai.
Thật dễ chịu!
Sau khi đột phá Thiên Thần Đan hai sao, ba ngày qua Lâm Nhất đều dùng để củng cố cảnh giới, giờ đây tu vi đã vững vàng, toàn thân sảng khoái vô cùng.
Nhìn anh bình minh rực ro như lửa, khoe moi han bat giác nở nụ cười, trên gương mặt lộ ra vẻ khát vọng lẫn cảm thán.
Bình minh thực sự rất đẹp, thanh kiếm tự sáng tạo của hắn, ánh sáng mà nó chọn để dẫn đường, chính là rạng đông phá tan màn đêm.
Mỗi lần ngắm nhìn, đều tạo cho người ta cảm xúc hoàn toàn mới.
Dưới ánh bình minh, mây trời cuồn cuộn tung bay.
Tựa như lòng hướng kiếm, trái tim hướng kiếm của Lâm Nhất, mỗi ngày đều tràn ngập hy vọng, cho dù trong tuyệt vọng vẫn không bao giờ từ bỏ.
Vù!
Lâm Nhất khe điểm chân trên mặt hồ, rut ra bình rượu, thân hình tung bay lên không, đón anh bình minh, uống cạn rượu trong vò.
“Có người đến?"
Khi roi xuong ven hồ, han cảm ứng được có người đang đen ngoai Phi Vân Phong, tiện tay giải trừ các tầng cấm chế.
Không lâu sau, bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt hắn, người đó đeo hộp kiếm sau lưng, thân khoác áo xanh, phong tư tiêu sái, chính là đại sư huynh Phong Loan của Thần Tiêu Phong.
"Đại sư huynh."
Lâm Nhất mỉm cười, vội vàng bước lên nghênh đón.
Khi đến gần, Phong Loan cười nói: "Nói cho đúng thì, ta nên gọi đệ là sư thúc mới phải, Phong Chủ chính là sư tôn của ta."
Lâm Nhất hơi sững người, rồi bật cười.
May mà Kiếm Tông không quá khắt khe trong việc giữ thứ bậc, nếu không thì đúng là rối loạn thật rồi.
"Sao rồi, ở chỗ này có quen không?"
Phong Loan nhìn xung quanh Linh Hồ, nhẹ giọng hỏi.
“Rất hài lòng.”
Lâm Nhất khẽ gật đầu.
Đây là lời thật lòng, trong Kiếm Tông rộng lớn như vậy, ngoài núi thánh ra, rất khó tìm được một nơi tu luyện tốt như thế này.
Ngay cả quảng trường Thánh Trì của Thần Tiêu Phong cũng không bằng Phi Vân Phong của hắn, nơi đây hắn sở hữu riêng Linh Hồ.
Tốc độ tu luyện tại nơi này nhanh gấp nhiều lần so với quảng trường Thánh Trì, đây là đặc quyền chỉ danh cho đệ tử Thiên tự, nếu không, ngay cả trưởng lão cảnh giới sinh tử cũng khó mà có riêng ngọn núi nổi giữa trời như thế.
Hai người tán gẫu đôi câu, uống vài chén rượu, rồi Phong Loan bắt đầu đi vào việc chính.
"Năm phong thi đấu, còn một tháng rưỡi nữa là bắt đầu, ta đến để báo trước với đệ." Phong Loan nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng nói.
Lâm Nhất thoáng trầm ngâm, hắn từng nghe nói đến năm phong thi đấu.
Trước đó Trần Lăng từng nhắc sơ qua vài lần, nhưng hắn chưa tìm hiểu kỹ, nên lập tức hỏi thăm Phong Loan.
Phong Loan đat chén rượu xuống, nét mat ôn hòa, mm cười nói: "Trong Kiếm Tông có vài đại sự quan trọng, một là đợt thay đổi song bảng Thiên Địa, sự kiện hai nam một lần, hai là nam phong thi đau, tổ chức mỗi nam một lần, chỉ dành cho các đệ tử Cảnh giới Thần Đan của từng phong tham gia. Ngoài ra thỉnh thoảng cũng có những việc lớn khác, nhưng so với hai sự kiện này thì vẫn kém chút.”
"Năm phong thi đau chỉ co đe tử Cảnh gioi Thần Đan mới được tham gia sao? Mà nhắc mới nhớ, ta vào Kiếm Tông đến giờ dường như chẳng mấy khi thấy đệ tử Cảnh Giới Long Mạch.”
Lâm Nhất tò mò hỏi.
"Đệ tử Cảnh Giới Long Mạch thường đã lớn tuổi, ở mãi trong tông môn cũng không còn nhiều ý nghĩa, nên đa phần đều rời núi rèn luyện. Họ vốn dĩ cũng là trụ cột của Kiếm Tông, quyền hạn không kém trưởng lão, rất nhiều sự vụ trong tông môn đều do họ đảm nhiệm."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!