Lâm Nhất thở phào một hơi, sắc mặt dần hồng hào trở lại.
Đây có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn - Kiếm Linh Châu cấp mười còn mạnh hơn hắn tưởng. Nó đã giúp kiếm ý vốn chỉ đạt tới tiểu thành của hắn đột phá đến đại viên mãn.
Dĩ nhiên, cũng không thể không kể đến sự đột phá hai bộ Kiếm Quyết của hắn, những yếu tố này hợp lại giúp kiếm ý của hắn đại thành
Và nhờ sự bổ trợ của Kiếm Linh Châu, toàn bộ lĩnh ngộ ấy như được phóng đại gấp nhiều lần.
Vút
Ngay lúc này, cách đó ngàn dặm, một đôi mắt lạnh lẽo đói khát dõi theo Lâm Nhất từ xa.
Đó là Ma Văn Hổ - yêu thú vương giả bốn sao!
Nó vừa nuốt xác hai yêu thú vương giả ba sao, thực lực tăng vọt. Con hổ tinh này vẫn luôn muốn nhắm vào Lâm Nhất.
Nhưng nó cũng luôn chần chừ, không dám ra tay mạo hiểm.
Lâm Nhất thì ngược lại còn mong nó đến, nếu rơi vào ranh giới sinh tử, có lẽ việc đột phá sẽ còn dễ hơn.
Chỉ tiếc là con hổ này quá nhát gan, tuy có linh trí cao nhưng lại không dám đánh cược.
"Ngươi không tìm ta, thì ta đến tìm ngươi vậy!"
Lâm Nhất cười nhẹ, han vẫn nhớ rõ lần trước giao đấu, bản thân hắn bị thương thê thảm, suýt gãy cả cánh tay.
Bây giờ Thần Tiêu Kiếm Ý đã đạt đại viên mãn, nếu bây giờ không báo thù thì trời xanh không còn thiên lý nữa!
Vút
Lâm Nhất dang rộng Kim Ô Thánh Dực, toàn thân phủ đầy kim quang. Cặp cánh ấy chỉ khẽ vỗ, gió lốc nổi lên, cả bầu trời tối sầm lại, chỉ còn duy nhất ánh sáng tỏa ra từ người hắn rực rỡ như vầng thái dương.
Chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Ma Văn Hổ.
"Hừ!", Ma Văn Hổ thoáng ngạc nhiên, nhưng không hề sợ hãi:
"Ta không tìm ngươi gây sự, ngươi lại tự tới nộp mạng?"
"Hê", Lâm Nhất chỉ mỉm cười.
"Thần tại vân tiêu, ngã kiếm hóa thiên!"
Ngay sau đó, song kiếm hồn đồng thời xuất hiện, Thần Tiêu Kiếm Ý đại viên mãn bộc phát toàn lực.
Âm!
Một khắc ấy, gió nổi mây vần, trời đất đổi màu.
Những cây cổ thụ trong phạm vi trăm dặm liên tục nổ tung, nháy mắt biến thành bụi mù bay theo gió. Một khu rừng rậm lập tức biến thành bãi đất hoang khô cẳn.
Ma Văn Hổ ngẩng đầu, sững sờ kinh hãi.
Bầu trời ... đang sụp xuống!
Màn trời trên đỉnh đầu không ngừng hạ thấp, kiếm uy mênh mông vô tận dội xuống, biển mây cao ngút trời chỉ trong khoảnh khắc đã hạ thấp xuống còn vài nghìn mét.
Chuyện gì thế này ?!
Ma Văn Hổ thất kinh, nó còn chưa kịp phản ứng, biển mây lại tiếp tục sụp xuống.
Phut!
Ma Văn Hổ trong hình dạng con người thất khiếu chảy máu, hai chân run rẩy dữ dội.
Lâm Nhất đứng lơ lửng trên không, biển mây như sát ngay đỉnh đầu, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến.
"Hàng ta thì sống, chống ta thì chết!"
Ánh mắt Lâm Nhất đảo qua, thiên uy hùng hậu ấy ép chặt lên người Ma Văn
Hổ.
Rầm!
Ma Văn Hổ không chịu nổi nữa, quỳ một gối xuống đất, phun ra máu tươi.
"Tiểu hổ, đã thần phục ta chưa?", Lâm Nhất nheo mắt, mỉm cười hỏi.
Ma Văn Hổ biết công pháp yêu tộc, hẳn nó đã gặp được cơ duyên gì đó. Nếu thu phục được thì rất tốt.
"Mo đi! Lam gì co chuyen bon vương nhan ngươi lam chủ!"
Ma Văn Hổ giận dữ, yêu khí bộc phát đến cực điểm, mặc cho kiếm uy nghiền nát xương cốt, nó cố gắng đứng dậy.
Vút!
Vừa đứng vững, nó lập tức lao tới, đánh ra một chưởng mạnh mẽ.
"Thiên Tam Thập Lục!” - Lâm Nhất khẽ cười, cũng tung một chưởng đối kháng.
Kiếm ý đại viên mãn giúp hắn ngộ ra tầng sâu hơn của "Thiên Tam Thập Lục". Khi năm ngón tay hắn mở ra.
Vù vù vù!
Phía sau hắn hiện ra ba mươi sáu bóng người như tranh thủy mặc, mỗi người cầm một thanh kiếm.
Bọn họ múa kiếm như viết chữ, vẽ ra một chữ "Thiên" cổ xưa giữa không trung, đi theo chưởng pháp mà tung ra.
Bùm!
Ma Văn Hổ bị đánh bay cả ngàn mét, rơi xuống tạo thành một hố to, bị ép trở lại hình dạng hổ, thảm hại vô cùng.
Sau đó nó nhảy ra khỏi hố, quay đầu chạy thẳng, hẳn đã bị dọa đến vỡ mật!