“Bí mật!"
Khóe miệng Lâm Nhất khẽ cong lên, vạt áo dài phất nhẹ, thân hình hắn lướt ngang giữa không trung, nhẹ nhàng vượt qua cả ba người.
Tõm!
Kẻ vừa mới thò đau len khoi mat nuớc để do xet tình hình la Hoang Phủ Viêm, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Nhất từ trên rơi xuống, giam thang lên đau ga, mượn lực bật người lên, bay vút vào tầng mây mù trên mặt hồ.
Phụt!
Hoàng Phủ Viêm phun ra ngụm máu, cả người choáng váng, chưa kịp phản ứng gì đã bị giẫm xuống nước lần nữa.
Trên tầng mây cao, Phong Chủ Thanh Tiêu Phong Hoàng Phủ Tuyệt chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, khóe miệng giật mạnh.
Con trai ông ta hôm nay đúng là làm mất sạch mặt mũi, mới vào trận đã bị đánh bại, giờ còn bị giẫm lên đầu làm bàn đạp, bản thân làm cha như ông ta suýt nữa tức đến phát điên.
"Thằng nhóc này thật quá đáng, đều là đồng môn mà ra chân tàn nhẫn thế, Hoàng Phủ sư huynh yên tâm, sau này ta nhất định se dạy dỗ nó đang hoang!"
Mục Xuyên không nhịn được bật cười, còn tiện tay thêm dầu vào lửa, khiến Hoàng Phủ Tuyệt trừng mắt nhìn chẳm chằm ông ta.
"He he!"
Mục Xuyên cười gượng, vội vàng im bặt.
Nói thêm vài câu nữa, e rằng người từng tuyên bố sẽ uống cạn cả hồ Quan Tiên Hoàng Phủ Tuyệt, sẽ phát khùng ngay tại chỗ.
Nhưng mà sư đệ này của mình đúng là ngầu thật!
Không chừng, thật sự có thể giành lấy vị trí đầu bảng, Mục Xuyên đảo mắt, trong lòng thầm cười nói, thằng nhóc này khiến bản thân ông ta cũng bắt đầu có chút ảo tưởng sức mạnh rồi.
Âm
Ngay khi mọi người vẫn còn đang mải bàn tán chuyện Hoàng Phủ Viêm bị giẫm đạp xuống nước, trong màn sương mù kia, kiếm quang bất ngờ bùng phát dữ dội.
Hai luồng kiếm thế đáng sợ, giữa làn sương dày đặc, giao tranh kịch liệt, lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Muốn bước vao trung Tam hồ, thì phải đón được kiếm của Ngự Thanh Phong mới được.
Bùm!
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, ánh kiếm trong làn sương bỗng bùng lên rực rỡ, làn sương mù mịt bị kiếm quang xé toạc hoàn toàn.
Trung Tâm hồ vốn mờ mịt mây sương, khiến người ngoài không cách nào nhìn rõ, giờ đây đã hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Quý Thư Huyền cùng Kim Huyền Dực, hai người lơ lửng giữa không trung, chính thức xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Cùng lúc đó, trên mặt nước vốn nên bị sương mù bao phủ, Lâm Nhất dùng hai tay kẹp chặt luồng kiếm quang, gió nhẹ thổi qua, tóc dài tung bay tán loạn, còn kiếm quang chẳng biết từ đâu lao đến kia, trong tay hắn trở nên điên cuồng, dữ dội như phát rồ.
Nó không giống luồng sáng, mà giống như con chân long thực thụ!
Nhưng mặc cho nó vùng vẫy cuồng bạo đến mức nào, khi đã bị Lâm Nhất kẹp chặt, thì vĩnh viễn không thể thoát ra.
Rắc!
Hồi lâu sau, kiếm quang bắt đầu vỡ vụn từng chút, như những bông tuyết tan dần trong không khí, giống như nó chưa từng tồn tại.
Như vậy cũng được sao?
Đệ tử các phong từng bị đạo kiếm quang ấy đánh trọng thương trước đó, lúc này há hốc mồm nhìn, hoàn toàn chết lặng.
Dù không giống như một kiếm san bằng hai phong của Ngự Thanh Phong ba ngàn năm trước, nhưng kiếm này cũng có quan hệ sâu xa với nó.
Luồng kiếm quang khiến bọn họ vừa kinh hãi vừa run sợ, vậy mà bị Lâm Nhất làm cho vỡ vụn dễ dàng như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!