Sự khách sáo này, khiến Kim Huyền Dực cùng Quý Thư Huyền nhất thời hơi bất ngờ, trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt Quý Thư Huyền khẽ chuyển động, gã khoanh tay sau lưng, nhìn Lâm Nhất nói với giọng đầy hàm ý: "Tính cách của ngươi, hình như hơi khác với lời đồn nhỉ.”
Kim Huyền Dực không nói gì, chỉ trầm mặc nhưng mắt vẫn dán chặt vào Lâm Nhất.
Lâm Nhất đưa tay xoa cam, nheo mắt cười nói: "Tính khí Lâm mỗ xưa nay rất tốt, lời đồn không thể tin là thật, cũng như tin đồn nói hai vị sư huynh từng liên kết với đám hạng mười Bảng Địa, định chèn ép ta ấy mà, ta thật sự chẳng tin chút nào.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Kim Huyền Dực cùng Quý Thư Huyền đều thoáng thay đổi, trở nên lúng túng.
Khóe miệng hai người co giật, gượng cười không nói nên lời.
Trong lòng họ đều hiểu rõ, lời đồn đó là thật.
Trên thực tế, ngay cả lúc bốn người Hoàng Phủ Viêm liên thủ, cũng vì muốn nhân lúc đông người dạy cho Lâm Nhất bài học.
Để đệ tử Thiên Tự như hắn, phải bẽ mặt trước mặt Chưởng môn, đồng thời cũng đừng mơ chen chân vào cuộc tranh đoạt hoa Thanh Liên Kiếm giữa hai người bọn họ.
Không chỉ bọn họ biết, mà toàn bộ Kiếm Tông đều biết, lời đồn đó hoàn toàn là sự thật.
Lâm Nhất nói ra câu ấy, là cố ý trước mặt mọi người, làm cho cả hai phải khó
xử.
Ngay khoảnh khắc ấy, Kim Huyền Dực bất ngờ mở miệng, cười nói: "Lâm Sư đệ không cần vòng vo làm gì, tin đồn kia là thật, hai người bọn ta đúng là muốn chèn ép ngươi, nguyên nhân thì ngươi tự hiểu. Nhưng bây giờ, ngay cả người đứng thứ ba Bảng Địa cũng bại dưới tay ngươi, cái gọi là chèn ép kia, cũng chỉ còn là trò cười thôi."
Quá thẳng thắn!
Sự thành thật bất ngờ của Kim Huyền Dực khiến tất cả đệ tử trên hồ Quan Tiên đều ngẩn người, vô cùng kinh ngạc.
Đến cả Quý Thư Huyền cũng không nhịn được mà nhìn gã.
Lâm Nhất cười không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ chờ gã nói tiếp.
Kim Huyền Dực trầm ngâm, khẽ nâng mắt, nhìn Lâm Nhất nói: "Ngươi đã chứng minh được bản thân, trở thành đệ tử Thiên Tự hoàn toàn xứng đáng, vậy còn muốn tiếp tục tranh đấu nữa sao?'
Nụ cười trên mặt gã dần dần tắt, không đợi Lâm Nhất trả lời, tiếp tục nói: "Ngươi là người thông minh, chắc phải hiểu thế nào là biết đủ thì dừng, nếu lòng tham không đáy, rắn nuốt voi, cẩn thận có ngày chết vì chính thứ mình muốn nuốt. Những gì ngươi đã lấy đã quá đủ, hạng ba Bảng Địa giờ cũng chỉ là trò cười, nếu còn tiếp tục tranh giành ... Đến lúc bản thân biến thành trò cười cũng chẳng ai cứu nổi."
Những khe nứt nơi Tâm hồ vẫn không ngừng lan rộng, khí tức màu vàng ngày càng đậm đặc, mùi hương hoa càng lúc càng nồng.
Nhiều người bắt đầu từ bỏ ý định tranh đoạt hoa Thanh Liên Kiếm cấp thấp, ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu luyện hóa luồng khí màu vàng tràn ngập trong không trung.
Nhưng ba người đứng ở trung Tâm hồ, vì lời nói của Kim Huyền Dực mà khiến bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng như gió bão sắp đến.
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?"
Lâm Nhất thản nhiên nói.
“Chỉ là lời nhắc nhở thiện ý thôi, nếu ngươi muốn nghĩ theo hướng đó, ta cũng không có ý kiến." Sắc mặt Kim Huyền Dực không thay đổi, bình thản nói.
Gã rất ngông cuồng, những lời này rất coi thường và không coi Lâm Nhất ra
gì
Nhưng với thân phận Thiên Thần Đan tôn giả năm sao, nắm giữ Kim Tiêu Kiếm Quyết tầng năm, ngay cả chấp sự Cảnh Giới Long Mạch, gã cũng có thể đánh bại, thì đúng là gã có tư cách để kiêu ngạo.
"Quý huynh chắc cũng có suy nghĩ tương tự." Kim Huyền Dực nhìn Quý Thư Huyền, nhẹ giọng nói.
Quý Thu Huyen hoi sững nguoi, trong long am tham tho dai noi, ten nay làm người ác thì thôi đi, còn kéo cả ta vào.
Đúng là ...
Trong lòng Quý Thư Huyền khẽ thở dài nhưng cười nói: "Lâm sư đệ, hiện tại quả thực ngươi chưa đủ tư cách để tranh đoạt hoa Thanh Liên cấp chín, hãy lui về đi. Trận chiến lần này, chắc là lần cuối cùng ta với Kim Huyền Dực xuất hiện trên Bảng Địa, chúng ta không muốn bị ai quấy rầy."
Lâm Nhất khẽ cười nói: "Trùng hợp, tại hạ cũng nghĩ như vậy. Nếu không đến thì thôi, ta đã đến rồi, hai người các ngươi đều có tư cách tranh đoạt hoa Thanh Liên cấp chín. Đúng, ta nói là hai người, chứ không phải một trong hai."
Xoạt!
Ngay khi vừa dứt lời, hai luồng hàn ý lạnh lẽo lập tức đồng thời phủ lên người Lâm Nhất.
"Ngươi tới hay ta tới."
Quý Thư Huyền nghiêng đầu nhìn Kim Huyền Dực.
Kim Huyền Dực bình thản nói: "Để ta, dù sao cũng không đến mức phải lộ ra quá nhiều át chủ bài, ngươi cứ trông chừng hoa Thanh Liên cấp chín là được."
Hai người bọn họ đã từng giao thủ với nhau vô số lần, tuy thường xuyên tranh chấp, nhưng về nhân phẩm lẫn phong cách thì vô cùng hiểu rõ đối phương.
Không ai trong hai người cần phải lo lắng đối phương sẽ nhân cơ hội giành lấy hoa Thanh Liên Kiếm cấp chín.
Âm!
Luồng sóng dao động tinh nguyên kinh thiên động địa từ người Kim Huyền Dực chậm rãi lan ra, trường bào vàng óng trên người gã phần phật tung bay, ánh sáng màu vàng chớp mắt đã bùng phát mãnh liệt khắp toàn thân.
Trong nháy mắt, kim quang đã tụ lại trên người Kim Huyền Dực, ngưng thành khối hỏa diễm rực rỡ chói lóa.
Nói chính xác, đó không phải là lửa, mà là kim loại đang cháy, thứ kim loại ấy dường như có sinh mệnh, đang chảy trôi đầy linh tính, ánh sáng quá chói mắt nên nhìn từ xa giống như ngọn lửa bùng cháy.
Luồng sóng năng lượng tạo nên cảm giác áp lực vô cùng kinh khủng.
Uy áp đáng sợ từ gã ép chặt không khí đến vặn vẹo, kiếm ý quanh đó run rẩy kịch liệt, luồng sát khí sắc bén ẩn trong đó, tưởng như đủ để xé toạc cả không gian.
Kim Tiêu đoạn Xá Ly!
Trên hồ Quan Tiên, sắc mặt vô số đệ tử Kiếm Tông đều thay đổi, đây chính là uy lực khi Kim Tiêu Kiếm Quyết bước vào tầng thứ năm sao, tựa như đột phá giới hạn cảnh giới.
Nghĩ đen loi đồn Kim Huyền Dực đã có thể đánh bại chấp sự Cảnh Giới Long Mạch, ánh mắt của mọi người trở nên càng thêm nghiêm trọng.
"Lâm sư đệ, đắc tội rồi!"
Vẻ mặt Kim Huyền Dực lạnh lùng, hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Đối với gã mà nói, gã vốn không muốn ra tay với Lâm Nhất, vì cảm thấy như vậy không công bằng.
Nhưng đã là tranh đoạt, thì không thể trách ai được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!