Đám người Thiên Tinh Các có thu hoạch khá nhiều ở vườn thuốc.
Nhưng phần lớn lợi ích đều rơi vào tay năm vị Tinh Sứ do Thiên Cưu cầm đầu, có thứ là cướp trắng, có thứ thì là tạm thời bảo quản.
Trần Tu Hải cũng được an ủi, ít ra không phải chỉ mình ông ta thê thảm như vậy.
Chẳng qua loại an ủi như này, ông ta thà rằng không có thì hơn, bởi quả Nguyên Long kia với ông ta mà nói quá quan trọng.
Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người tiếp tục lên đường.
Sau đó, trải qua ba vùng sương xám, cả nhóm coi như đều mạo hiểm vượt qua, chỉ khổ cho năm người dùng thân nuôi ma.
Chính xác mà nói là bốn người, vì Kim Ngao trong phần lớn trường hợp đều lui rất xa.
Khi đến vùng sương xám thứ tư, Hoàng Khôn là người đầu tiên không trụ nổi, bộ thánh giáp Viêm Long của gã bị lũ ma cương Long Huyết cào rách hoàn toàn.
Khoảnh khắc thánh giáp bị phá, hơn chục con ma cương Long Huyết như chó hoang, bò rạp trên người gã liều mạng nuốt lấy huyết khí cuồn cuộn.
Cảnh tượng ấy khiến ai cũng nổi da gà.
Nhưng đối với đám ma cương Long Huyết này, đó là bữa tiệc thịnh soạn, ăn uống vô cùng khoái chí.
Ánh mắt của mọi người đều bị cảnh tượng này thu hút, ai nấy đều rợn tóc gáy, sắc mặt thay đổi.
Quá tàn nhẫn!
Sắc mặt Đinh Lôi tái nhợt, ánh mắt vô hồn, luôn cảm thấy người tiếp theo sẽ là mình.
Trần Tu Hải đứng bên cạnh, gương mặt trở nên già nua hơn, thần sắc ủ rũ, há miệng nhưng không nói nên lời.
Đúng lúc này, ông ta phát hiện có người chạm vào tay mình.
Chưa kịp phản ứng, trong tay ông ta đã có thêm một quả, Trần Tu Hải cúi đầu nhìn, suýt chút nữa kinh hãi kêu thành tiếng.
Quả Nguyên Long!
Sau đó ông ta quay đầu nhìn, phát hiện người đưa quả cho mình chính là Lâm Nhất.
Chỉ là lúc này, vẻ mặt Lâm Nhất bình thản, như chuyện chẳng liên quan đến mình mà nhìn thi thể của Hoàng Khôn.
Trần Tu Hải hiểu ý, ông ta lén nhìn quanh, thấy ánh mắt của năm đại Tinh Sứ còn lại, bao gồm cả Thiên Cưu, đều lạnh lẽo rơi xuống thi thể Hoàng Khôn.
Ông ta nhanh chóng nhân cơ hội này, cất quả Nguyên Long vào túi trữ vật, thần sắc phấn chấn, lộ rõ vẻ kích động.
“Lâm huynh đệ, đại ân này không lời nào tạ hết."
Trần Tu Hải nói lời cảm ơn trước, sau đó ngập ngừng nói: "Quả Nguyên Long này của ngươi ... hái được khi nào vậy?"
Ông ta nhớ không nhầm thì phía sau quả kia thì còn một quả Nguyên Long.
Nhưng quả Nguyên Long đó lại ở giữa vòng vây của vòng xoáy biển máu, ngay cả ông ta cũng không dám mạo hiểm hái, huống chi ở ngay trước mắt năm đại Tinh Sứ, Lâm Nhất dựa vào đâu mà có thể lấy được một cách thần không biết quỷ không hay.
"Ta có thủ đoạn của riêng mình."
Lâm Nhất không giải thích nhiều, hắn muốn bảo vật gì, nếu muốn che mắt người khác thì rất đơn giản.
Ngoại trừ Thiên Cưu hơi khó chút, còn những người khác chỉ cần trong khoảnh khắc thất thần, Lâm Nhất có thể lặng lẽ lấy đi quả thánh này.
Trong lòng Trần Tu Hải chấn động, vị tiểu huynh đệ này e rằng không hề đơn giản, trước đây nói muốn lấy Thần Long Cốt, chắc là không phải chuyện đùa.
"Nhưng trong tay ta ... Không có quả thánh nào có thể đổi lấy quả Nguyên Long."
“Không sao, ta là Thánh thể, vật này đối với ta tác dụng không lớn."
Lâm Nhất chỉ nói đơn giản, đây chẳng qua là việc giơ tay nhấc chân đối với hắn, không hề mong Trần Tu Hải đáp trả gì.
"Lão Trần có thấy kỳ lạ không, đám ma cương Long Huyết này nuốt huyết khí xong dường như không mạnh lên ... Vậy huyết khí của chúng chạy đi đâu?"
Lâm Nhất nhanh chóng lái sang chuyện khác, hắn làm việc vốn tùy hứng, không muốn cũng không cần giải thích quá nhiều.
"Chuyện này kỳ lạ lắm sao?"
Trần Tu Hải nghi hoặc nói, chẳng phải chỉ là đám vật chết thôi sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!