Khi ta rút kiếm, sẽ không còn cơ hội để hối hận nữa đâu!
Mộ Dung Thần và Lăng Thiên Diệp vốn kiêu ngạo, cho rằng chỉ cần liên thủ là chắc chắn có thể đánh bại được Lâm Nhất.
Lời nói của bọn họ nhẹ bẫng, hoàn toàn không coi Lâm Nhất ra gì.
Nhưng bọn họ có khí thế, thì Lâm Nhất không có sao?
Chang le làm thủ lĩnh Thần Đan là có thể muốn làm gì thì làm hả?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia phẫn nộ, hắn vốn rất hiếm khi nổi giận, nhưng lúc này thì thật sự đã giận rồi.
Đã muốn liên thủ đối phó với hắn, vậy thì trận chiến hôm nay, đừng trách kiếm của Lâm Nhất vô tình!
Chỉ trong khoảnh khắc bàn tay nắm lấy chuoi kiếm, Thần Tiêu Kiếm Ý ở cảnh giới đỉnh phong viên mãn gào thét bùng lên, toàn thân hắn tỏa ra khí thế sắc bén như tuyệt thế bảo kiếm vừa thoát vỏ, lạnh lẽo và vô tình.
Cao thủ ma đạo, kẻ giết người vô số!
Nhưng những tên chết dưới kiếm của Lâm Nhất, cũng nhiều không kể xiết, ai thật sự nghĩ hắn không có tính khí, thì đã sai lầm vô cùng.
"Hình như ngươi rất tức giận?"
Lăng Thiên Diệp nheo mắt, khẽ cười rồi lắc đầu nói: "Như vậy là không tốt đâu, tức giận chẳng thể thay đổi được kết quả gì, đừng trách ta phải liên thủ với người khác đối phó ngươi, muốn trách thì trách bản thân ngươi không đủ thực lực!"
Vút!
Lăng Thiên Diệp lập tức ra tay trước, thân ảnh lóe sáng, tinh nguyên trong cơ thể hòa cùng sát khí cuồn cuộn.
Chỉ trong nháy mắt, vầng trăng máu hình lưỡi liềm bùng phát, sắc bén, tựa như kinh hồng xé trời, lao thẳng về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất siết chặt chuôi kiếm, cảm giác huyết mạch tương liên lan khắp tâm trí, ngay khi tinh nguyên hùng hậu rót vào thân kiếm, hắn lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.
Keng!
Tiếng ngân vang thanh thoát, kèm theo âm hưởng tựa kim thạch vỡ vụn, Táng Hoa tuôn trào kiếm quang vô song, vô cùng sắc bén.
Chỉ một chiêu, vầng trăng máu kia đã bị chém nát tan tành, chưa dừng lại ở
đó !!
Tàn dư của kiếm thế gào thét lao đi, cuộn theo ý vận phong lôi, hóa thành con thương long giận dữ gầm thét.
Sắc mặt Lăng Thiên Diệp khẽ thay đổi, thân hình lùi ba bước mới miễn cưỡng tránh khỏi tia kiếm quang ấy.
Kiếm ý Thương Long?
Kiếm của tên này, chẳng phải quá nhanh rồi sao.
“Mộ Dung Thần, vẫn còn đề phòng ta ư? Hôm nay nếu không thật sự ra tay, e rằng cả ngươi lẫn ta đều phải chôn xương ở đây!" Lăng Thiên Diệp lạnh lùng nói, vừa dứt lời lập tức vung tay, trong tay xuất hiện chiếc quạt xếp màu trắng.
Đó chính là thánh khí truyền thừa của Huyết Nguyệt Thần Giáo, quạt Huyền Nguyệt!
Khi quạt mở ra, khí tức trên người y lập tức bùng nổ dữ dội, đồng thời sau lưng chậm rãi hiện ra cuộn tranh dài.
Chính là tinh tượng thuộc về y, vầng huyết nguyệt âm hàn, tĩnh mịch, tỏa ra luồng tà khí vô tận.
"Như ngươi mong muốn!"
Mộ Dung Thần không chút do dự, tay trái rút ra thanh ma đao, toàn thân bộc phát đao ý. Gã vừa rut đao khỏi vỏ, vô tận kiếm ý lập tức hóa thành biển cả mênh mông, trên biển phủ mờ sương máu, bóng dáng gã cũng quỷ dị biến mất trong màn máu đó.
Người đã biến mất, nhưng ánh đao vẫn còn!
Trong sương máu bay ra chín luồng đao quang, mỗi luồng lại chia thành chín tia, chỉ cái vung tay đã là tám mươi mốt đạo đao quang.
Ánh đao đan xen, tựa như thiên hà giao nhau, ngoài sông lớn còn có tinh tú trải khắp bầu trời.
Chỉ trong khoảnh khắc, thế kiếm trên người gã cùng dị tượng bản thân hoàn mỹ dung hợp, từ bốn phương tám hướng hội tụ họp, như trời sập đất lở trút xuống Lâm Nhất.
Cả hai đều đã tế ra thánh khí và tinh tượng, khoảnh khắc này có thể nói là không còn giữ lại chút nào.
Âm
Lăng Thiên Diệp tung sát chiêu, chiếc quạt gấp trong tay y hất mạnh, toàn thân sát khí tụ lại đến cực điểm. Dưới ánh huyết nguyệt, luồng huyết quang ngập tràn bá khí bùng ra từ quạt, ẩn mình trong làn huyết vụ mà Mộ Dung Thần vừa hóa ra, cực kỳ kín đáo.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!