“Lăng sư huynh!”
Đệ tử Huyết Vũ Thần Giáo vừa định reo mừng thì bỗng đồng loạt ngẩn ra, đây là ai vậy?
Người vừa đáp xuống vận một thân áo xanh, sau lưng đeo kiếm hộp, giữa mi tâm ẩn hiện ấn ký tím nhạt, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, gương mặt không tì vết, trong đôi mắt sâu thẩm ánh lên hàn quang như thu thủy.
Trong trẻo, u huyền, thâm sâu khó lường.
"Lâm ... "
An Lưu Yên vừa định mở miệng, bỗng như chợt nghĩ ra điều gì, vội vang ngậm miệng, nhưng trong đôi mắt mị hoặc đầy phong tình kia vẫn khó giấu nổi nét hân hoan và kích động.
Lâm Nhất!
Quả nhiên là Lâm Nhất, hắn không chết trong đó, thật tốt quá!
Trái tim nàng ta vốn treo lơ lửng bấy lâu, giờ cuối cùng cũng được đặt xuống, niềm vui sướng tràn ngập trên gương mặt, khiến dung nhan vốn thanh thuần lạnh lùng càng thêm vài phần quyến rũ mê người.
Nhưng lúc này rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để gặp mặt hắn.
Ý nghĩ vừa lóe lên, tim nàng ta thấp thỏm không yên, đi thôi, mau đi thôi!
Bàn tay ngọc của nàng ta nắm chặt, ánh mắt rộn ràng nhanh chóng chuyển thành lo lắng, chỉ mong Lâm Nhất sớm rời khỏi đây.
Hừ!
Thiên Cưu thu trọn mọi biểu cảm của nàng ta vào mắt, khóe môi nhếch lên, lạnh lùng cười khẩy.
Thật lạ, gã căm hận Lâm Nhất đến tận xương tủy, mà chuyện xảy ra trong tháp thử luyện, đối với gã, chính là nỗi nhục không thể rửa.
Nhưng sau khi gặp Lâm Nhất, trai lại gã rất bình tĩnh, không hề manh động ra
tay.
Giữa ánh mắt vạn người đổ dồn, Lâm Nhất cũng chẳng hề tỏ ra hoảng loạn, thậm chí hắn còn cảm nhận rõ ràng, những cường giả cảnh giới Sinh Tử ở đây đều đang chăm chú nhìn mình.
Trận thế này quả thật hoành tráng.
Lâm Nhất khẽ cười trong lòng, không tiến về phía khu vực của Thiên Tinh Các, thậm chí ngay cả nhìn An Lưu Yên và Tiêu Vân cũng không.
Một ánh mắt cũng không, vì nhìn thêm một lần thôi là sẽ khiến hai người ấy gặp rắc rối.
"Giờ làm gì đây?" Tiểu Băng Phượng hỏi.
"Giả vờ như chẳng có chuyện gì hết là được."
Lâm Nhất thản nhiên nói, nhấc chân bỏ đi, không hề có ý định ở đây.
Tuy chưa tìm được Luyện Thể Thần Quyết của tộc Thanh Long, nhưng những chỗ nên thu lợi thì hắn đã lấy gần như hết.
Lúc này mà không đi, ở thêm cũng chẳng được lợi gì.
Nhưng hắn muốn đi, thì không dễ chút nào!
Vút!
Hầu như vừa mới đáp xuống đất, đã có năm bóng người lao đến chặn ngang trời, đó là Tần Nhạc của Thất Tuyệt Cung, Bùi An của Huyết Vũ Lâu, Diêm Huyền của Ma Sát Tông, Trần Khôi của Bách Quỷ Môn, và Mộ Dung Thần của điện U Minh, như tia chớp chắn trước mặt Lâm Nhất.
Cả năm người đều tỏa ra khí tức áp bức thuộc cảnh giới Long Mạch, sau lưng mỗi người đều có cuộn tranh chưa mở ra hoàn toàn.
Chỉ cần một ý niệm, trục tranh Tinh Tượng của họ sẽ lập tức bung nở trong nháy mắt.
"Lâm Thiên! Gan của ngươi cũng lớn thật! Lấy được thần cốt Thanh Long rồi mà còn định thản nhiên rời đi thế sao?" Mộ Dung Thần lạnh lùng nói, khóe môi có chút chế giễu.
Gã nói không to, nhưng mọi người xung quanh đều nghe rõ, lập tức xôn xao.
Thần cốt Thanh Long ở trong tay người này sao?
Không thể nào!
Vậy Lăng Thiên Diệp đâu?
Bảy vị thủ lĩnh Thần Đan của ma tông, tất cả đều bại dưới tay kẻ này trong tháp thử luyện ư?
Nghĩ tới đây, mọi người lập tức kinh hãi, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, chuyện này sao có thể ... Một người trước giờ chưa từng nghe tên, có thể đánh bại toàn bộ bảy thủ lĩnh Thần Đan của ma tông?
"Giao thần cốt Thanh Long ra đây, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!