Trong tầm mắt của bọn họ, thân ảnh Lâm Nhất bỗng nhiên biến mất, nói chính xác hơn, là thế kiếm trên người hắn biến mất.
Kiếm thế của hắn như mây tan ra lặng lẽ, lơ lửng bất định, nhưng dường như có mặt khắp nơi.
“Chuyện gì thế này?"
Trong lúc bọn họ còn đang kinh ngạc, sắc mặt chưa từng có vẻ cảnh giác đến vậy, từng người đều thúc đẩy tinh nguyên đến cực hạn, sẵn sàng ứng chiến.
Keng!
Bỗng nhiên, trong trời đất vang lên tiếng kiếm ngâm, kiếm quang từ hư không hiện ra.
Thân ảnh Lâm Nhất vốn đã biến mất đột ngột hiện ra, hắn xuất hiện sau lưng Trần Khôi, vung kiếm đâm thẳng tới.
Trần Khôi không kịp suy nghĩ nhiều, ma đao trong tay tuốt ra, xoay người muốn chặn kiếm này.
Âm ầm!
Khoảnh khắc binh khí giao nhau, tinh nguyên bạo động, Trần Khôi dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa cầm không nổi thanh đao trong tay.
"Để ta!"
Trong mắt Mộ Dung Thần lóe lên tia lạnh lẽo, gã lao vọt ra, như thể tức khắc dịch chuyển, thoáng chốc đã đến trước mặt Lâm Nhất, vung đao đâm thẳng.
"Cùng lên!"
Ba người kia sớm đã tích thế chờ đợi, vừa thấy tình hình lập tức lao tới, binh khí trong tay ào ạt tuốt ra.
Trong chớp mắt, mấy luồng khí tức kinh khủng liên tiếp bùng phát, khiến cả vùng trời đất cũng phải run rẩy.
Lâm Nhất đâm kiếm ra, vừa khéo chặn được mũi đao của Mộ Dung Thần.
Choang!
Mũi đao và mũi kiếm chạm nhau, bắn ra từng tia lửa chói mắt, Mộ Dung Thần nghiến răng gầm lên, đem tu vi cảnh giới Long Mạch tầng thứ nhất phát huy đến cực hạn.
Ong ong ong!
Dưới áp lực ấy, Táng Hoa dần dần cong lại, bước chân Mộ Dung Thần cũng từng bước áp sát.
"Chết đi!"
Bốn người Trần Khôi từ phía sau lao tới, trong mắt loe lên tia lạnh lẽo, mỗi người đều từ góc độ khác nhau bổ nhào đến.
Hai bên đang đoi kháng, kho lòng thoat than, đay chính là cơ hội ngan năm có một.
Trong khoảnh khắc, tình cảnh của Lâm Nhất vô cùng nguy hiểm, khiến người ta nhìn mà tim treo lơ lửng.
Đúng vào lúc này, bàn tay trái của Lâm Nhất bỗng nhiên giơ lên, trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, trong lòng bàn tay trái xuất hiện chữ Thiên.
Tựa như màn trời chồng chất, ba mươi sáu luồng kiếm quang nở rộ trong lòng bàn tay Lâm Nhất, sau đó từng tầng từng tang chồng lên nhau không ngừng.
Đợi đến khoảnh khắc ba mươi sáu tầng trời chồng lên nhau, Lâm Nhất ném về phía đối phương.
Ngay sau đó, đất trời đảo lộn, hư không giao thoa, Mộ Dung Thần phun ra ngụm máu rồi bị đánh bay ra ngoài.
Kiếm này đánh bay Mộ Dung Thần, Lâm Nhất không thèm nhìn bốn người đang từ các hướng khác lao tới, tay phải nắm chặt Táng Hoa đột nhiên quăng mạnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Táng Hoa lao đi như chớp, trong hư không tựa như có tiên nhân cầm bút, từng nét từng vạch đều lóe sáng như lôi đình.
Nét bút giao nhau, mỗi nét xuất ra thì sức nặng chồng thêm một bậc, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bốn người kia đều bị Táng Hoa đang bay tới đồng loạt đánh bay ra ngoài.
Kim Ô Thánh Dực!
Hai tay Lâm Nhất kết ấn, Kim Ô Thánh Dực sau lưng mở ra, hai cánh đập mạnh, vung tay chộp lấy kiếm Táng Hoa.
Hắn vừa nắm chặt Táng Hoa, thân ảnh như trùng khớp cùng vị tiên nhân vô hình trong hư không, khẽ lóe lên, hệt như hư không trùng điệp, Lâm Nhất đã xuất hiện ngay trước mặt Mộ Dung Thần đang bị đánh bay.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!