Móng vuốt Thương Long!
Sức mạnh cuồn cuộn, khiến không gian dấy lên từng gợn sóng nhàn nhạt, theo sự thúc động của thần cốt Thanh Long, cảnh tượng máu me vô cùng đáng sợ hiện ra.
Rắc rắc rắc rắc!
Lực lôi đình tụ trong lòng bàn tay, cuồng phong xoay chuyển, từng đạo long văn tím vàng không ngừng rót vào. Thân thể Thiên Cưu bị từng chút lôi trở lại, trong hư không tựa như có cối xay khổng lồ, nghiền nát thân thể gã thành từng mảnh, cắt vụn thành vô số mảnh nhỏ li ti.
Quá trình này vô cùng thống khổ, vô cùng chậm rãi.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên hàn mang, vô cùng lạnh lẽo, hắn cố ý như vậy, chính là muốn để Thiên Cuu phải chịu cai chết thê thảm nhất.
Từ khoảnh khắc gã tát An Lưu Yên, kết cục này đã sớm được định đoạt.
Trong hư không, tiếng gào thảm thiết của Thiên Cưu vang vọng, nghe mà rùng mình sởn gai ốc. An Lưu Yên đứng bên cạnh, cũng lạnh run cả người, bàn tay nắm lấy Lâm Nhất khẽ run rẩy.
Phụt!
Cuối cùng, thi thể Thiên Cưu bị nghiền nát hoàn toàn thành từng mảnh vụn.
Bốn phía lặng ngắt, không ai dám thốt nên lời.
"Ta đưa nàng ta đi, Thiên Tinh Các chắc không có ý kiến chứ?" Lâm Nhất nhìn Thường Thành, khẽ cất giọng nói.
Hắn chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đan, đối phương là vương giả cảnh giới Sinh Tử, vậy mà lúc này Lâm Nhất dùng giọng điệu ngang hàng để nói chuyện.
Cả nhóm đều bị khí thế của Lâm Nhất đè bẹp, Thường Thành há miệng định nói gì, nhưng tất cả lời đều nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra.
Nếu đồng ý, chẳng khác nào mặc nhiên để Lâm Nhất ra lệnh, nếu không đồng ý, thì tức là trở mặt với hắn, cũng chính là trở mặt với Dao Quang Kiếm Thánh.
Thấy vậy, Lâm Nhất xoay người, nhìn Tiêu Vân đang bị chế trụ, lạnh lùng nói: "Thả gã ra."
Vài tên ở cảnh giới Long Mạch đưa mắt nhìn Thường Thành, Thường Thành không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, lập tức ra tay giải trừ cấm chế trên người Tiêu Vân.
Nhưng ba người mới đi chưa được mấy bước, đã lập tức bị một ánh mắt khóa chặt
“Thiên Tinh Các có thể đồng ý cho ngươi đi, nhưng Cầu Khung ta thì chưa hề đồng ý!" Cầu Khung của điện U Minh lạnh lùng nói.
Lâm Nhất trầm giọng nói: "Lão già, đừng ép ta !! "
Hắn thực sự không muốn đi đến bước đường cùng, cho dù có thi triển toàn bộ thủ đoạn, cũng chẳng mong đẩy tình thế đến mức ấy.
Nhưng Cầu Khung từng bước bức bách, trong khi thanh kiếm trong tay Lâm Nhất đã đủ sức chém chết tất cả những kẻ kiệt xuất đồng thế hệ có mặt, ông ta vẫn bất chấp thân phận mà muốn ra tay với hắn.
“Hừ, bớt nói nhảm, ta nhất định phải có được thần cốt Thanh Long!"
Sắc mặt Cầu Khung âm trầm, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn chút, nếu không đừng trách ta trở mặt với ngươi, người khác sợ Dao Quang, nhưng Cầu Khung ta thì không. Ông ta già rồi, bản thân cũng chẳng còn sống được mấy năm, chính mình còn khó giữ, thì làm sao nỡ hạ thân ảnh xuống để bảo hộ ngươi?"
Khóe miệng Lâm Nhất khẽ giật, hàn ý trên gương mặt đã vô cùng lạnh lẽo, An Lưu Yên nắm chat lấy tay han, ro rang cảm nhan được sự giang xé trong lòng Lâm Nhất.
“Ta khuyên ngươi đừng ôm bất kỳ ý nghĩ nào khác! Đừng nói phân thân của Dao Quang căn bản không thể thật sự giáng lâm, cho dù ông ta có thật sự đến, Cầu Khung ta cũng chẳng sợ!" Cầu Khung lạnh lùng quát, lời này đã hoàn toàn xé rách mặt mũi, không còn chút kiêng dè nào nữa.
Điều này khiến những trưởng lão cảnh giới Sinh Tử khác đều vô cùng chấn động, tên này chẳng phải là quá cuồng vọng rồi sao?
Phịch.
Lời ông ta vừa dứt, Lâm Nhất bỗng quỳ sụp xuống đất, Cầu Khung thoáng sững người, rồi lập tức bật cười.
Quỳ xuống cầu xin tha mạng sao?
Như vậy mới đung! Nếu sớm biết cầu xin thì đã chẳng có nhiều rắc rối thế này, nhưng giờ đã trở mặt rồi, cho dù ngươi cầu xin cũng đừng hòng thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhưng nao ngo, Lam Nhat can ban chang them nhìn ông ta, ma nang lên cuộn tranh, trầm giọng nói: "Lâm Nhất bất tài, xin sư tôn bảo vệ con!"
Đệ tử bất lực, xin su ton bảo vệ con!
Lâm Nhất ôm chặt cuộn tranh trong tay, gương mặt nặng nề, lời nói chất chứa đầy bất đắc dĩ xen lẫn hổ thẹn.
Trong tay hắn có hai lá bài tẩy đủ sức giải quyết hiểm cảnh trước mắt.
Một là Thương Khung Thánh Y do chủ nhân Thương Long để lại, hai là cuộn tranh do sư tôn ban cho, bất kể cái nào cũng đều là chỗ dựa lớn nhất của hắn trong chuyến đi này.
Nhưng khi tung ra lá bài tẩy kia, hắn chắc chắn sẽ tự rước lấy họa, nếu tin tức về Thương Khung Thánh Y bị lộ ra ngoài.
Ngay cả ở Kiếm Tông hắn cũng không thể tiếp tục ở lại!
Bởi sức hấp dẫn của Thương Khung Thánh Y quá lớn, uy lực gần như vô tận, là sát khí vô địch khủng bố nhất mà Lâm Nhất từng chứng kiến trong đời.
Rốt cuộc nó thuộc phẩm cấp nào, với cảnh giới hiện tại hắn hoàn toàn không cách nào suy đoán, đó là món chí bảo có liên quan đến trận thần chiến hoàng kim của thời thượng cổ.
Nếu chỉ là phiền phức cho bản thân, thì Lâm Nhất còn có thể chấp nhận.
Nhưng khi Thánh Y này gây họa lây sang Kiếm Tông, dính líu đến nhiều người vô tội, thì hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận.
Nếu như trước đo Thiên Cuu không ra tay, không bắt giữ An Lưu Yên, để hắn cứ thế rời đi, thì vốn dĩ chẳng có vấn đề gì.
Khi ấy, chắc chắn chỉ có một mình Cầu Khung đuổi theo thôi.
Lâm Nhất chỉ cần tế ra Thương Khung Thánh Y, vỗ chết ông ta là xong, miễn sao không để tin tức rò rỉ, thì sẽ chẳng có phiền phức gì.
Nhưng lúc này, lựa chọn đó đã không còn nữa.
Mà ngay cả việc sử dụng cuộn tranh cũng khiến Lâm Nhất vô cùng đau đớn, bởi lời Cầu Khung nói quả thật không sai.
Sư tôn của hắn thực sự đang bế tử quan!
Nếu là thường ngày thì giáng lâm đạo phân thân cũng chẳng phải trả giá lớn, nhưng ngay thời khắc mấu chốt này, cái giá phải trả không hề nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!