Thế nhưng còn chưa kịp đến gần, Kim Tuyệt đã vung tay, lần nữa hất văng Phong Giác đi.
“Kim Tuyệt, ông đừng đánh sư huynh ta!"
Cảm xúc vốn đã bình tĩnh của Lâm Nhất trong khoảnh khắc bùng nổ thành phẫn nộ, khó lòng nhẫn nhịn.
"Ta đánh thì sao? Ngươi có thể lật trời chắc? Trong mắt ta, ngươi chỉ là con kiến mà thôi!”
Kim Tuyệt cười nhạt, không đợi Phong Giac rơi xuống đất đã vung chưởng đánh tiếp.
Phụt!
Chưởng mang như tia chớp, xuyên thủng ngực của Phong Giác, sức sống của ông ta điên cuồng tụt dốc.
“Mẹ kiếp!"
Lâm Nhất hoàn toàn bùng nổ, không còn khống chế được nữa, lao thẳng về phía Kim Tuyệt.
"Ngươi dám động đậy, ta sẽ giết ông ta ngay!"
Kim Tuyệt đột ngột quát to, thấy Lâm Nhất dừng lại thì lạnh lùng cười nói: “Quỳ xuống cho ta!"
“Ông cứ giết ta đi!"
Lâm Nhất nghiến răng nói: “Cả đời này, ngoài sư tôn ra, ta tuyệt đối không quỳ trước bất kỳ ai."
“Cứng đầu quá nhỉ?"
Trong mắt Kim Tuyệt lóe lên tia lạnh lẽo, từng đợt áp lực cuồn cuộn trút xuống Lâm Nhất.
Ông rất ghét sự kiêu ngạo của Lâm Nhất, rõ ràng đã như con chó chết, mặc cho tùy ý chà đạp.
Thế mà đối phương vẫn không có ý định cầu xin tha mạng, điều này khiến ông ta cực kỳ khó chịu, ông ta không tin kẻ kia thật sự không quỳ.
Áp lực từ cảnh giới Sinh Tử ập xuống, lập tức khiến Lâm Nhất không thể chống đỡ, hai chân hắn vang lên tiếng răng rắc, như sắp gãy lìa.
Ha ha!
Để xem ngươi còn cứng rắn được bao lâu!
Kim Tuyệt cười không dứt, sức mạnh Sinh Tử trên người ông ta càng thêm khủng bố.
Ngay khi đôi chân Lâm Nhất sắp không chống nổi nữa, luồng thần uy cuồn cuộn từ sau lưng hắn bùng nổ.
"Ngươi muốn hắn quỳ, bổn Đế không đồng ý!"
Tiểu Băng Phượng từ trong hộp kiếm Tử Diên lao ra, giữa ấn đường bắn ra hai đạo thần văn máu vàng, như sấm sét xé toạc không trung.
Kim Tuyệt kinh hai, ngang đầu nhìn, chỉ thấy thần văn Thương Long cùng thần văn Phượng Hoàng như hai sợi xiềng xích xuyên thủng hư không, gào thét lao thẳng về phía ông ta.
Vút!
Đồng tử Kim Tuyệt co rút, ông ta vội vàng lùi về sau.
Nhưng đã muộn!
Hai đạo thần văn nguyên thủy, trong chớp mắt đã đuổi kịp, lập tức khóa chặt Kim Tuyệt, khiến ông không thể động đậy.
“Quỳ xuống cho bổn Đế!"
Tiểu Băng Phượng giận dữ quát khẽ, uy áp nguyên thủy thuộc về Băng Phượng từ thời viễn cổ ập xuống, phụp, Kim Tuyệt khẽ rên, cả người quỳ rạp xuống đất.
Sao có thể như vậy?
Trong khoảnh khắc, nội tâm ông ta tràn ngập kinh hoảng, hoàn toàn nhìn không thấu lai lịch của cô bé trước mặt này.
Trong lòng bàn tay Tiểu Băng Phượng, vô số tia chớp tụ tập, lần này nàng ta đích thân thúc giục thần văn Vạn Lôi, oanh liệt giáng thẳng về phía Kim Tuyệt.
Vút!
Ngay khi Tiểu Băng Phượng xuất hiện, Lâm Nhất cũng lập tức hành động, thân hình lóe lên, trong nháy mắt đã đến bên cạnh sư huynh Phong Giác.
Rắc!
Lâm Nhất hợp hai ngón tay như thanh kiếm, cắt đứt dây câu, lập tức giải cứu sư huynh ra ngoài.
Tất cả những lời hắn nói với Kim Tuyệt trước đó, đều chỉ để kéo dài thời gian cho Tiểu Băng Phượng thúc giục thần văn, chỉ là đến khoảnh khắc cuối cùng, hắn đã không kìm nén nổi cơn giận, suýt chút nữa thì phá hỏng kế hoạch.
May mắn thay, Tiểu Băng Phượng cuối cùng cũng kịp xuất hiện.
Âm!
Thần văn Vạn Lôi giáng thẳng lên thân thể Kim Tuyệt vốn đã bị khóa chặt, tựa như vầng thái dương nổ tung ngay trên người ông ta, trong nháy mắt đánh bay thẳng xuống giữa hồ.
Xì xì!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!