Khi vương giả cảnh giới Sinh Tử bộc phát toàn lực thì thực lực kinh khủng đến mức nào?
Luồng uy áp kinh người không thể tưởng tượng được, từ trên người Kim Tuyệt bùng phát ra, khí thế ấy trong nháy mắt hóa thành mây đen dày đặc.
Âm!
Mây đen cuồn cuộn như thủy triều, trong chớp mắt đã đuổi kịp Tiểu Băng Phượng.
Lâm Nhất ở trên lưng Tieu Bang Phượng, cảm nhận được từng luồng khí tức vô cùng nguy hiểm, quay đầu nhìn thấy những tầng mây đen kia giống như hung thú viễn cổ đang giương nanh múa vuốt.
Lúc này, hắn mới hiểu vì sao Tiểu Băng Phượng hóa ra bản thể Băng Phượng.
Bởi vì với tốc độ của Lâm Nhất, thì chỉ trong chớp mắt đã bị Kim Tuyệt đuổi kịp, cho dù đối phương đã bị thương không nhẹ.
Vù!
Vẻ mặt Kim Tuyệt không biểu cảm, ném viên đan dược vào miệng rồi lập tức bay lên, như gió giật sấm vang đuổi theo.
Quá nhanh!
Ông ta giống như ngôi sao băng đang bốc cháy, xé rách bầu trời, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
“Đại Đế, nhanh lên, rắc rối rồi."
Sắc mặt Lâm Nhất lo lắng, vì tình trạng của sư huynh Phong Giác rất tệ.
“Sư đệ, ta sắp chết rồi sao ... "
Phong Giác thều thào nói.
“Sư huynh, đừng nói mấy lời ngu ngốc như vậy, chúng ta sắp về đến Kiếm Tông rồi. Sư tôn nhất định sẽ cứu huynh."
Lâm Nhất nhet cho ông ta viên đan Kho Huyen, đồng thoi khong ngừng truyen tinh nguyên, giúp ông ta nhanh chóng luyện hóa viên đan này.
Đan Khô Huyền!
Như cây khô gặp mùa xuân, là viên thánh đan phẩm cấp cực cao, bất kể thương thế nặng thế nào, chỉ cần Lâm Nhất nuốt một viên, chẳng bao lâu có thể tràn đầy sức sống trở lại.
Nhưng trên người Phong Giác thì không rõ rệt lắm, ông ta bị thương quá nặng.
Trước khi gặp Lâm Nhất, ông ta đã giao thủ với Kim Tuyệt, chịu phải thương thế cực kỳ khủng khiếp. Sau đó bị ông ta dùng dây câu trói chặt, dìm xuống đáy hồ, coi như mồi câu mà tùy ý sỉ nhục.
Về sau, để ngăn cản Kim Tuyệt tiến lên, ông ta phải hứng chịu thêm nhiều đòn đánh.
Đặc biệt là lần chưởng mang xuyên thấu qua ngực có thể gây chết người kia, lục phủ ngũ tạng gần như đều nát vụn, nếu đổi lại là người khác thì đã chết ngay lập tức.
"Tiểu sư đệ, hãy thả ta xuống, tự mình đi đi! Đệ không thể chết, thật sự không thể chết, ngũ sư đệ đã không thể ra khỏi Phù Vân Kiếm Tông nữa rồi, nếu đệ cũng đi ... Thì Kiếm Tông thật sự toang." Phong Giác nắm chặt lấy tay Lâm Nhất, nắm rất chặt, thần sắc ông ta chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy.
“Ta sẽ không chết đâu, ta chính là người được huynh cứu sống năm đó, nhất định sẽ sống thật tốt."
Lâm Nhất an ủi ông ta nói.
“Đáng tiếc là sư huynh vô dụng ... Trong các đệ tử của sư phụ chỉ có ta là ngu dốt nhất, lúc nào cũng khiến sư tôn mất mặt." Trong mắt vẩn đục của Phong Giác, kèm theo tia áy náy, cả đời này ông ta mờ mịt trôi qua, đến lúc chết vẫn còn làm mất mặt Dao Quang.
Điều duy nhất có thể an ủi được, có lẽ chính là tiểu sư đệ, tiểu sư đệ là người ông ta từng đưa về Côn Luân.
"Lâm Nhất, ngươi dám giở thủ đoạn với ta! Ngươi thật sự quá ngông cuồng rôi !! ”
Âm thanh của Kim Tuyệt tựa như sấm sét chấn động lỗ tai, ông ta áp sát thêm mấy phần, khí thế sắc bén ấy khiến người ta tuyệt vọng.
Huyền Thiên Bảo Giám, Huyền Long Kiếm Chỉ!
Âm ầm!
Trên người Kim Tuyệt đột nhiên sáng rực, từng đạo kiếm quang bằn ra, ông ta giơ tay, ngón tay chỉ thẳng.
Vút
Trong khoảnh khắc, kiếm mang dài hàng trăm trượng bùng phát từ đầu ngón tay ông ta, phóng thích ra hào quang chói lòa.
Kiếm mang như rồng, huyền quang bùng nổ.
Xuyên thẳng qua hư không, chỉ trong chớp mắt, đã đuổi kịp Băng Phượng tử sắc đang lao điên cuồng.
Tiểu Băng Phượng sớm cảm nhận được nguy hiểm mà né tránh, nhưng cơn bão cuồn cuộn trong cái chỉ tay đó khiến không khí khu vực này bị nén chặt, tốc độ của nàng ta rõ ràng bị hạn chế.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!