Đại sư huynh đến đưa đồ cho Lâm Nhất. Đó là một bình trữ vật không gian, trông không lớn mà cầm trong tay lại nặng vô cùng.
"Đây là gì vậy?"
Lâm Nhất tò mò hỏi.
"Không biết, là bằng hữu của đệ nhờ người gửi tới, cô ấy nói họ An", Phong Loan nhìn bình ngọc trong tay, đưa cho Lâm Nhất: "Khá nặng, đệ cầm lấy đi".
"Thánh dịch Chân Long!"
Lâm Nhất còn chưa kịp mở lời, Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên đã reo lên mừng rỡ.
Đồ An Lưu Yên gửi, lại dùng bình trữ vật đựng, chắc tám chín phần là thánh dịch Chân Long.
"Vất vả cho sư huynh rồi".
Lâm Nhất nhận lấy, nói.
"Ta có vất vả gì đâu, không quấy rầy đệ nữa", Phong Loan gãi đầu nhìn Lâm Nhất, ánh mắt thoáng lóe lên một tia khác lạ.
Con nho canh nam xua Phong Loan dẫn Lam Nhat gia nhap Than Tiêu Phong, mới hơn một năm mà hắn đã trưởng thành đến mức này.
Không chỉ Thần Tiêu Phong, cả Kiếm Tông vì hắn mà biến đổi quá lớn, thật khó mà tưởng tượng nổi.
Đợi Phong sư huynh đi rồi, Lâm Nhất mở bình ngọc, quả nhiên là thánh dịch Chân Long, số lượng gần mười vạn cân.
Nhìn bình ngọc trong tay, hắn giật nảy mình: chẳng lẽ An Lưu Yên khuân sạch thánh dịch Chân Long của Thiên Tinh Các đi rồi?
Đúng là phú bà, lời đồn chẳng sai chút nào.
"Hi hi, Bổn Đế càng ngày càng thích tiểu nha đầu này. Trước còn thấy cô ấy giống hồ ly tinh, giờ nhìn thuận mắt lắm! Bổn Đế quyết định rồi, sau này nếu ngươi với cô ấy có dây mơ rễ má gì, thì coi như Bổn Đế chẳng thấy gì hết".
Tiểu Băng Phượng cười khoái trá.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Nhất bĩu môi.
Đại Đế cười gian: "He he, đàn ông mà, Bổn Đế hiểu. Huống hồ thứ đàn ông tệ bạc như ngươi. Ngày trước còn tặng người ta thần cốt Bạch Long, chắc là muốn trao đổi thân thể người ta".
"Phụt ... ngươi đừng nói bậy".
"Hi hi, bị Bổn Đế nói trúng rồi nhé. Lúc ấy đã thấy không ổn, ngươi đúng là thèm muốn thân thể con gái người ta. Yên tâm, Bổn Đế không để bụng đâu", Tiểu Băng Phượng ôm bình ngọc cười không ngớt.
Mà nói thật, dáng người của An Lưu Yên đúng là bốc lửa.
Bóng dáng An Lưu Yên hiện lên trong đầu Lâm Nhất, khó ai không rung động vì nàng ta.
"Hừ, đồ đàn ông tệ bạc, chắc lại đang tưởng tượng linh tinh chứ gì!" Tiểu Băng Phượng hừ lạnh.
Lâm Nhất mặt không đổi sắc, nhàn nhạt bảo: "Thánh dịch Chân Long để ta giữ trước".
"Đừng đừng đừng, Bổn Đế sai rồi, Lâm Nhất, huynh là nhất!"
"Hu hu hu ... Bổn Đế sai thật rồi ... ngươi chẳng lẽ còn bắt nạt cả con nít sao".
Lâm Nhất khẽ cười: nha đầu này, ta lại không trị nổi ngươi chắc.
Hắn đi thẳng về phía Phi Vân Phong, cố tình mặc kệ Tiểu Băng Phượng, chọc nàng ta tức đỏ bừng mặt dưới gốc cây thần Ngô Đồng.
"Tới Thánh Sơn".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!