Thấy Lâm Nhất tới, Dao Quang đặt bút xuống, mỉm cười nói.
Lâm Nhất liếc qua, lần này sư tôn không luyện chữ mà vẽ một đóa hoa còn dang dở.
"Đồ nhi bái kiến sư tôn".
Lâm Nhất quỳ một gối hành lễ.
"Lại gần chút, để ta xem", Dao Quang đưa tay gọi. Lâm Nhất tiến đến trước bàn đá, trong mắt Dao Quang trào dâng kiếm quang vô tận.
Một lúc, Dao Quang nở nụ cười hiền, vuốt râu: "Cực cảnh mười sao! Không
tệ".
"Con gặp may thôi".
Lâm Nhất cười ngượng, ngoài mặt bình thản mà trong lòng thì phấn khởi.
"Thật ra thời đại này không cần nhất quyết theo đuổi cảnh giới mười sao. Để vào được cảnh giới này chắc con đã chịu không ít cực khổ", Dao Quang chưa từng đến Thiên Trì sơn trang, nhưng lại như nhìn thấu tất cả, tựa hồ tận mắt thấy nỗi đau như thiêu như đốt dưới hồ Hóa Long mà Lâm Nhất đã chịu.
"Con đã có thần cốt Thanh Long, không thử thì uổng, cũng may là thành công!'
Dao Quang mỉm cười: "Tiêu Dao Cửu Kiếm còn mấy kiếm chưa luyện?"
"Bốn kiếm! Hoac năm ... "
"Thời gian này cứ ở lại đây luyện kiếm đi!"
"Vâng".
Lam Nhat mung ro, co su ton dich than chi diem, tu luyen Tieu Dao Cuu Kiem sẽ nhanh hơn nhiều.
Thậm chí kiếm cuối cùng, chưa biết chừng cũng có thể ngộ ra.
"Đưa bức họa Tường Vi đây, để vi sư xem lại một lần".
Lâm Nhất lập tức lấy bức họa Tường Vi ra. Dao Quang đón lấy, bàn tay khẽ run, vẻ nghiêm trọng trên gương mặt khiến người khác kinh ngạc.
Quả nhiên, tu vi càng cao, sát cơ ẩn trong bức họa càng khủng khiếp sao?
Khoảnh khắc bức họa mở ra, trời đất bỗng tối sầm. Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, như đang đứng giữa một nơi đáng sợ khó bề hình dung.
Đây là địa ngục?
Chưa kịp nghĩ tiếp, trong màn đêm vô tận bỗng hiện ra một tia sáng, nguồn sáng đó đến từ sư tôn.
Rồi ánh sáng lan tỏa, trời đất trở lại bình thường.
"Công pháp mà Nam Đế lưu lại quả là cao thâm khôn lường", Dao Quang trầm giọng: "Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà đã khó đến thế".
"Sư tôn, người không sao chứ?"
Lâm Nhất vội tiến lên, muốn đỡ Dao Quang.
"Ha ha ha!"
Thấy dáng vẻ ấy, Dao Quang cười lớn, nắm lại cây bút: "Con hãy chú ý nhìn, ta sẽ vẽ hết những gì ta thấy cho con".
Âm!
Lần này, dưới ngòi bút của Dao Quang, thánh huy tỏa sáng, cánh hoa trên giấy đều bay cả ra ngoài.
Lâm Nhất đưa tay đón lấy, hương hoa ngào ngạt như thật. Giữa vô số cánh hoa bay múa, từng bóng người từ dưới bút Dao Quang cũng bay ra.
Tốc độ vẽ của Dao Quang càng lúc càng nhanh, nhanh đến hoa mắt, bóng người từ cuộn tranh bay ra càng lúc càng nhiều.
Mỗi bóng người đều mặc ao xanh, mặt mui mơ hồ, nhưng cho Lâm Nhất cảm giác tựa như Nam Đế mà hắn từng thấy trong tranh.
Chẳng mấy chốc đã có hàng trăm "Nam Đế" bay ra từ bức họa.
Mỗi Nam Đe đều cầm Táng Hoa, hình thái khác nhau, thi triển những chiêu kiếm khác nhau:
Kẻ thì dang tay giữa không trung, kiếm như vầng thái dương treo lơ lửng. Kẻ thì khuyu gối, tuyết bay bên mình như hoa. Kẻ thì hai tay cầm kiếm, chém đứt bầu trời ... Hàng trăm thân ảnh, trăm tư thế biến hóa khôn lường khiến người hoa mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!