Nói chính xác hơn, thần huyết của hậu duệ Huyen Võ, không thể thực sự gọi là than huyết.
Huyết mạch thần linh của hậu duệ thần thú cực kỳ mỏng manh, cho dù ngưng tụ, so với chân huyết của thần thú thực sự vẫn còn kém xa vạn dặm.
Gọi nó là Thánh Huyết Huyền Võ thì chính xác hơn, giống như thánh dịch Chân Long, cũng không phải được luyện chế từ chân huyết của Chân Long.
Sau khi nghỉ ngơi, hai ngày sau Lâm Nhất rời núi.
Lâm Nhất đã đến núi Khô Tịch quá nhiều lần, quen đường thuộc lối, rất nhanh đã tới được hang ổ của Ma Văn Hổ.
"Không có ở đây? Không phải tên này gặp chuyện gì rồi chứ."
Lâm Nhất thả ra kiếm ý, nhưng không hề cảm nhận được khí tức của Ma Văn
Hổ.
Khả năng yêu thú gặp chuyện cũng rất lớn, dù sao ở day nui Khô Tịch này, mỗi ngày đều có đệ tử chết trong miệng yêu thú, cũng có yêu thú chết trong tay đệ tử các tông môn.
Tuy Ma Văn Hổ là yêu thú Vương Giả, nhưng cũng không phải vô địch, kẻ thèm khát Hổ Vương Cốt của nó vẫn còn rất nhiều.
“Phù phù.”
Tiểu Tặc Miêu ngồi xổm trên vai Lâm Nhất, dùng mũi ngửi vài cái, rồi đưa móng vuốt chỉ về phía trước.
"Qua đó xem thử đi."
Lâm Nhất nghĩ ngợi, vận dụng thân pháp, men theo hướng Tiểu Tặc Miêu chỉ.
Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất đứng trên ngọn cây, nhìn vùng đất rộng rãi trước mặt. Địa thế nơi đó mênh mông bằng phẳng, một người một hổ đang giao chiến kịch liệt, bên cạnh còn có người đang vừa cười vừa quan sát.
Chính là Ma Văn Hổ!
Lúc này, nó đã hóa thành hình người đầu hổ, tay cầm thánh đao, thi triển đao pháp Sơn Hà khí thế uy mãnh.
Nếu là đối thủ bình thường, e rằng sớm đã bị nó dùng đao chém chết.
Thế nhưng kẻ đồ đen giao thủ với nó vô cùng thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn chưa dùng hết toàn lực.
Lâm Nhất tùy ý nhìn qua, chỉ riêng tu vi của người này đã là cảnh giới Long Mạch tầng thứ ba hậu kỳ, đạt tới mức khí huyết như vực sâu!
Khí huyết hùng hậu, tựa như man thú viễn cổ tái sinh, khiến khí huyết của Ma Văn Hổ trước mặt gã chẳng thấm vào đâu.
Người kia là đao khách, còn chưa rút đao, khi đã rút đao chắc chắn Ma Văn Hổ sẽ thua.
Phụt!
Trong lúc Lâm Nhất đang nghĩ, đao quang như tinh tú bùng nổ, ý lạnh cuồn cuộn, chém bay Ma Văn Hổ ra ngoài.
Ma Văn Hổ ngã quỵ xuống đất, không ngừng rên rỉ.
Vút!
Lâm Nhất từ trên ngọn cây đáp xuống, không còn cách nào khác, nếu tiếp tục đứng xem thì con hổ nhỏ này sẽ bị người ta đánh chết mất.
Ma Văn Hổ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhất, trong mắt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, vội bò tới kêu: "Tiểu Lâm đại nhân, cứu ta với!"
“Huynh đệ, có thể nể mặt ta, tha cho Ma Văn Hổ được không?"
Lâm Nhất không để ý đến con hổ nhỏ, mà mỉm cười nhìn người mặc đồ đen
nói.
"Chậc chậc, thú vị thật, nếu ta không chịu thì sao?" Người mặc đồ đen chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chưa từng thấy ai kết bạn cùng yêu thú, hồi lâu sau bật ra tiếng cười kinh dị.
Đồng bọn gã cũng lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú, dáng vẻ xem trò hay, chỉ cho rằng Lâm Nhất đến để tranh đoạt Hổ Vương Cốt.
Thế nhưng kẻ này mới bước vào Long Mạch, lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?
Muốn chết sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!