Trong mắt người mặc đồ đen dần dần bốc lên lửa giận, sự lạnh lẽo của thánh đao trong tay gã lóe sáng, sát khí bùng nổ.
Sát khí lớn thật!
Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện vẻ kinh dị, người này nhìn qua giống như đệ tử tông môn, tuổi tác cũng không lớn lắm, sao lệ khí nặng như vậy?
Mới nói vài câu đã muốn giết người rồi sao?
Tà tu?
Lâm Nhất nghĩ đến điều gì đó, trong lòng có chút suy tư.
"Đệ tử Kiếm Tông?"
Người mặt đồ đen không mở miệng, nhưng đồng bọn gã mỉm cười, nhìn Lâm Nhất, thái độ khá ôn hòa.
“Đúng vậy."
Lâm Nhất gật đầu, không hề che giấu.
"Thì ra là đệ tử Kiếm Tông, trách gì tuổi còn trẻ đã lĩnh ngộ được Thần Tiêu Kiếm Ý, tại hạ Mặc Vân, đây là bạn của ta Trần An, huynh đệ xưng hô thế nào?” Mặc Vân lạnh lùng cười hỏi.
"À, Tiêu Vân."
Lâm Nhất vốn định báo tên thật, nhưng đến lúc mở miệng thì giữ chút tâm tư, đưa ra tên giả
“Hề hề, thì ra là Tiêu huynh đệ, người thông minh không nói lời vòng vo. Chắc là ngươi muốn Hổ Vương Cốt, bọn ta cũng không nhất định phải lấy, ngươi có cái gì có thể đổi."
Mặc Vân cười nói.
Lâm Nhất cười gượng gạo, nói: "Thật sự ta không phải tới để cướp Vương Cốt, ngươi muốn cái gì, cứ nói thẳng ra đi!"
"Ta thấy cái đầu này của ngươi cũng không tệ!"
Mặc Vân vẫn cười, chỉ là nụ cười kia khiến người ta sởn gai ốc, gã đưa tay ra, trên bầu trời có thánh văn rơi xuống như mưa.
Chớp mắt hóa thành ba tầng linh trận, bao phủ cả không gian.
Lâm Nhất rất nhanh đã phát hiện, kiếm ý của mình đã bị cắt đứt liên hệ với trời đất, không chỉ vậy, Long Nguyên cũng trở nên nặng nề, khó mà vận chuyển.
"Thánh Huyền Sư? Ngươi là người Huyền Cốc?"
Thực ra Lâm Nhất đã som biết, người này nói chuyen với hắn là để kéo dài thời gian, chỉ là thủ đoạn này quả thật lợi hại.
Chỉ vài câu nói, đã lặng lẽ diễn hóa ra hơn hai nghìn đạo thánh văn, ngoài đệ tử Huyền Cốc ra thì ai có thủ đoạn như vậy.
"Xuống địa ngục mà hỏi đi! Đệ tử Kiếm Tông, ngu ngốc đến vậy sao?"
Trong mắt Trần An đứng bên cạnh lóe lên vẻ châm chọc, kiếm tu vừa mới bước vào Long Mạch, cũng dám tranh đoạt Hổ Vương Cốt với gã, thật sự cho rằng đệ tử Kiếm Tông không ai dám động tới sao?
Ai cho ngươi dũng khí này!
Đao ý Thần Tiêu trên người Trần An bùng phát, đao thế mênh mông trong nháy mắt ập tới, hoàn toàn áp chế kiếm thế của Lâm Nhất.
Vút!
Lưỡi đao lạnh lẽo, ngay lập tức tràn ngập tầm mắt của Lâm Nhất.
Lâm Nhất không động đậy, thậm chí ngay cả ý định rút kiếm cũng không có, cứ thế mặc cho đối phương chém đao xuống.
“Muốn chết à?"
Trần An nghi ngờ, ánh mắt Mặc Vân lóe sáng, cũng không rõ Lâm Nhất đang giở trò quỷ gì.
Ngay khi cả hai người còn đang nghi ngờ, Lâm Nhất đã động đậy ... Không đúng, là con mèo đen trên vai hắn động đậy.
Vút!
Mèo đen hóa thành tàn ảnh, trong tay xuất hiện dao găm, lóe lên, lao thắng tới mặt Trần An.
"Cút đi!"
Trần An giật mình, lùi về sau một bước, sau đó giận dữ gầm lên.
Thánh đao thu về, lực đạo càng khủng khiếp hơn, chém xuống Tiểu Tặc Miêu.
Tiểu Tặc Miêu dùng dao găm để đỡ, nhìn qua nhỏ bé, tưởng như giây tiếp theo sẽ bị đao quang đánh nát thành mảnh vụn.
Thế nhưng khi dao găm và lưỡi đao chạm vào nhau, tiếng ngân vang chói tai truyền ra, Tiểu Tặc Miêu dùng sức đẩy mạnh.
Trần An lập tức bị đánh bay ra ngoài, bàn tay phải cầm đao tê dại, gã thua trong cuộc so tài với con Tiểu Tặc Miêu này.
“Sao có thể như vậy?"
Sắc mặt Mặc Vân hơi thay đổi, không hiểu lắm.
"Ta đã nói rồi, tính tình con mèo này của ta không tốt đâu!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!