Thân thể Lâm Nhất đứng yên, sau đó như kinh hồng bay ngược về sau, trong lúc lùi về sau, tay phải hắn đong đưa như rắn.
Trong lúc đong đưa, kiếm quang như nét bút, tung hoành giao thoa giữa không trung.
"Hừ, chuyện đó cũng không phải là chuyện mà ngươi nên hỏi!"
Mặc Vân giận dữ quát lên, mười tám bức Thánh đồ trong nháy mắt bao phủ Lâm Nhất, tình cảnh thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm.
Đừng nói là kẻ vừa mới bước vào Long Mạch, cho dù Mộc Tuyết Cầm đối diện với trận thế này, cũng phải trọng thương.
“Huyên!"
Lâm Nhất mỉm cười, tay han thu về, đợi đen luc đẩy ra thì chữ Huyền chồng lên chưởng mang.
Bùm!
Ánh sáng bùng nổ, như cánh cửa huyền diệu, đồng thời hất văng cả mười tám bức Thánh đồ trở về.
"Vãi chưởng ... "
Mặc Vân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức tái nhợt, lập tức chửi mắng.
Còn có thể chơi như vậy sao?
Gian lận à?
Mẹ nó cái quỷ gì thế này, ta ngăn kiểu gì!
Không cho gã có thời gian suy nghĩ thêm, dị tượng khủng bố vừa rồi suýt nữa nuốt chửng Lâm Nhất, giờ dùng chính đạo của đối phương mà trả hết về cho Mặc Vân.
Bùm bùm bùm!
Trong những tiếng nổ liên miên không dứt, dị tượng khủng bố chồng chất tầng tầng lớp lớp, đủ loại màu sắc, dị tượng đan xen, hoàn toàn không nhìn rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
"Mặc Vân!”
Trần An nhìn thấy cảnh này, lập tức sợ hãi.
Thế nhưng vừa mới định ra tay, tàn ảnh kia lần nữa giết tới, lần này Tiểu Tặc Miêu đã vứt bỏ dao găm.
Dùng hai móng vuốt, lao thẳng về phía gã.
Råc!
Long Nguyên hộ thể trước người gã bị xé rách, mấy vết cào hiện ra, máu không ngừng tuôn ra.
Trần An đau đến mức khóe miệng co giật mấy cái, liên tục lùi về sau, trong mắt không còn chút khinh thường nào.
"Miêu gia, thật lợi hại!"
Con Ma Văn Hổ vừa nãy còn gào thét thảm thiết, giờ vui sướng bò dậy, đôi mắt hổ nhìn đến ngây dại.
Ùùù!
Ngay lúc này, từ xa vang lên tiếng sáo quái lạ, hai khí tức vô cùng cường đại gào thét mà đến.
"Còn không mau chạy!"
Lâm Nhất quay đầu trừng mắt nhìn Ma Văn Hổ.
Ma Văn Hổ bừng tỉnh, lập tức hóa thành hình hổ, bốn chân chạm đất lao vút qua rừng. Thân thể nó mạnh mẽ, tay chân mạnh mẽ, chạy vô cùng nhanh, không kém gì thân pháp của Lâm Nhất.
U!
Nhưng vừa mới cất bước, nó khẽ rên, cảm giác như có ngọn nui đè xuống người.
Thì ra là Lâm Nhất đã nhảy thẳng lên lưng nó, còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Tặc Miêu bay tới, cưỡi luôn lên cổ nó.