Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

“Không biết, tự xưng là Tiêu Vân, là đệ tử Kiếm Tông." Mặc Vân chật vật nói.

"Trông hơi quen mắt."

Người cầm sáo xương nheo mắt, mơ hồ cảm thấy bóng lưng của người đó khá quen thuộc.

"Đệ tử Kiếm Tông!"

Hai mắt người áo tím bỗng co rút, sát khí trong mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, cười nói: "Hừ, chạy nhanh thật. Trước tiên đừng để ý đến hắn, mau chóng đến đầm Hàn Thủy, ta muốn độ kiếp nhất định phải có một giọt Thánh Huyết Huyền Võ, mới có thể nắm chắc mười phần."

“Hổ Vương Cốt của ta ... " Trần An không cam lòng nói.

"Quay về xử lý hắn là được, dám cướp đồ của chúng ta, mặc kệ hắn có phải đệ tử Kiếm Tông hay không!" Người áo tím lạnh lùng nói.

Rất nhanh, bốn bóng người thần bí biến mất tại chỗ.

...

Ma Văn Hổ chạy về sào huyệt bí mật của mình, mệt gần chết, thở hổn hển nói: "Tiểu Lâm đại nhân, Miêu gia, chắc là an toàn rồi chứ!"

Lâm Nhất cười nói: “Không nhìn ra, tốc độ của ngươi cũng khá đấy, không chậm hơn thân pháp của ta bao nhiêu."

Hắn quả thật không nói dối, Ma Văn Hổ lúc lao đi, cảnh vật bốn phía như ánh sáng lướt qua, nhanh đến mức mất hút.

Nếu nó có thể đi trong ba mươi sau tầng trời, that sự có thể cân nhắc thu làm vật cưỡi, so với bản thân thi triển thân pháp thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Tiểu Lâm đại nhân, ngài nói đùa rồi, sao ta dám so với ngài và Hắc gia." Ma Văn Hổ thở hồng hộc, vô cùng mệt, nhưng không dám bảo Lâm Nhất và Tiểu Tặc Miêu xuống.

Lâm Nhất mỉm cười, nhảy xuống.

Đợi đến khi Tiểu Tặc Miêu cũng nhảy xuống, Ma Văn Hổ lập tức chạy đến lấy lòng, cười nói: "Tiểu Lâm đại nhân, sao ngài rảnh rỗi mà đến tìm ta thế này."

"Dãy núi Khô Tịch là địa bàn của ngươi, ta muốn hỏi, ngươi có biết chỗ nào có sát khí trăm năm không." Lâm Nhất đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.

"Trăm năm?"

Ma Văn Hổ lập tức không vui, nói: "Tiểu Lâm đại nhân, ngài đây chẳng phải coi thường Hắc Tiểu Hổ ta sao? Thân phận của ngài, sát khí trăm năm nào xứng với ngài, ít nhất cũng phải ngàn năm mới được, chuyện này cứ giao cho Hắc Tiểu Hổ ta, đảm bảo hỏi thăm cho ngài đâu ra đó."

Hắc Tiểu Hổ?

Vậy mà đã biết tự đặt tên cho mình rồi, Lâm Nhất bị Ma Văn Hổ làm cho buồn cười, nhưng vẫn rất nghi ngờ: "Sát khí ngàn năm dễ tìm vậy sao?"

“Tiểu Lâm đại nhân nói đùa rồi, người khác thì khó tìm, nhưng nơi này là địa bàn của ta, ta sẽ hỏi mấy người bạn thân thiết của ta, chắc chắn có thể dò la ra được." Ma Văn Hổ liên tục đảm bảo, hiếm khi giúp được Lâm Nhất, nên phải nắm chặt cơ hội này.

Phù

Lâm Nhất không nhịn được bật cười, bạn bè thân thiết, có thể dùng kiểu này sao?

Nhưng hình như cũng không có vấn đề gì, bạn bè của con hổ nhỏ thật sự là những người bạn thân thiết, dùng vậy cũng hợp lý.

Lâm Nhất suy nghĩ, ý chí Phong Lôi thì dễ, hắn là thánh thể Thương Long, ý chí Phong Lôi chính là bản năng của hắn.

Thương Long kiểm soát Phong Lôi, Lâm Nhất không cần phải tu luyện cũng có thể nắm được hai loại ý chí này, còn Băng Hỏa thì thật sự cần sát khí ngàn năm

Tất nhiên, nếu tìm được sát khí ngàn năm của Phong Lôi cũng là việc cực kỳ

tốt

"Được, vậy thì quyết định vậy."

Lâm Nhất nói.

"Được, ta đi làm ngay!" Ma Văn Hổ hành động nhanh nhẹn, đầy hăng hái.

"Quay về đây."

Lâm Nhất gọi nó: “Mấy người đó là thế nào?"

“Không rõ, có lẽ là tà tu, toàn hạng đáng gờm. Gần đây nhiều yêu thú Vương Giả, đều bị mấy người này xử lý hết, ta trốn kỹ lắm rồi, kết quả vẫn bị tóm." Ma Văn Hổ hơi sợ hãi nói: "Nếu không gặp tiểu Lâm đại nhân, e rằng khó thoát."

"Tà tu?"

"Đúng, nhiều đệ tử của tông môn siêu cấp cũng chẳng coi mấy người này ra

gì."

"Có đệ tử nào thuộc Kiếm Tông không?"

“Có."

Ma Văn Hổ thật thà trả lời.

Sắc mặt Lâm Nhất khẽ thay đổi, trong mắt lập tức lóe lên tia lạnh lẽo, hắn đoán đại khái được thân phận của mấy người này.

Can đảm thật đấy, nơi này cách Kiếm Tông cũng không quá xa, nửa ngày là có thể đến nơi, mà còn dám chém đệ tử Kiếm Tông.

Ngoài mấy kẻ phản đồ mà Mộc sư tỷ nói ra, không còn người nào khác nữa.

Có lẽ lúc nãy không nên đi, Lâm Nhất nghĩ thầm, đi như vậy ... Sau này nếu bọn chúng gặp phải đệ tử Kiếm Tông thì đệ tử Kiếm Tông chắc chắn sẽ xui xẻo.

"Đừng nghĩ nữa, nếu ngươi không đi, chưa chắc đã đi được đâu."

Tiểu Băng Phượng từ trong hộp kiếm chui ra, tùy ý nói.

“Chưa chắc đâu, đợi ta luyện hóa xong sát khí, chắc chắn phải gặp bọn họ."

Lâm Nhất không phục, ánh mắt đảo quanh, thấy bóng dáng Tiểu Tặc Miêu, sắc mặt dịu dàng, cười nói: "Thằng nhóc này, cùng là cảnh giới Long Mạch, mà huyết mạch của Hắc Tiểu Hổ còn thua ngươi, sao ngươi chẳng nói được chữ nào.”

"Hum, sao ngươi biết nó không nói được."

Tiểu Băng Phượng lườm, nói.

“Biết nói rồi à?"

Mắt Lâm Nhất sáng lên, chưa từng nghe thấy, vui mừng nói: "Ta sớm nên nghĩ tới rồi."

"Ngươi nghĩ gì thế ha? Tieu Hắc chỉ là không muốn để ý tới ngươi thôi." Tiểu Băng Phượng bĩu môi nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!