Nàng ta tựa như thần linh, uy nghiêm không thể xâm phạm, ngón tay thon dài như ngọc trắng nhanh chóng đan xen, tạo thành hình ấn quyết.
Âm!
Khi ấn quyết được đánh ra, trên bề mặt người khổng lồ gió xuất hiện những vết nứt nhỏ, cuồng phong như lũ lụt từ trong đó tràn ra.
Tiêu Dao Cửu Kiếm, Hoang!
Lâm Nhất thấy vậy lập tức vung kiếm, Thần Tiêu Kiếm Quyết cùng Hoang Tự kiếm quyết dung hợp, chữ Hoang cổ xưa rơi xuống trên thân người khổng lồ gió.
Vết nứt trên người khổng lồ gió không ngừng mở rộng, giống như quả bóng xì hơi, nhanh chóng thu nhỏ.
Rất nhanh đã biến trở về thành quả bóng nhỏ, Tiểu Băng Phượng bay đến, trầm ngâm nói: "Câu!"
Phong Sát vừa định tản đi, tựa như bị giam cầm trong lồng, vẫn không thể nào thoát ra.
"Thu!"
Tiểu Băng Phượng tiếp tục ra tay, trong lòng bàn tay xuất hiện vòng xoáy, đưa Phong Sát cuốn vào trong cơ thể.
Lâm Nhất nói: "Ngươi có thủ đoạn này, vì sao vừa rồi vẫn ngồi xem kịch."
"Hừ, không để ngưoi chịu chut khổ sở, làm sao biết được thủ đoạn của bổn Đế!" Tiểu Băng Phượng lý lẽ hùng hồn nói.
Khóe miệng Lâm Nhất co giật, vừa rồi hắn suýt nữa bị Phong Sát này đập chết, nhưng vẫn phải nhịn.
Dù sao Phong Sát vẫn còn trong tay đối phương, hắn đã nhìn ra, ấn quyết mà Tiểu Băng Phượng vừa thi triển có tác dụng khắc chế cực mạnh đối với sát khí.
Khi hắn hỏi, Tiểu Băng Phượng đắc ý nói: "Cũng xem như ngươi có mắt nhìn, bổn Đế là thần thú, với những tinh quái sinh ra từ trời đất thế này có rất nhiều thiên phú thần thông. Ấn quyết vừa rồi đó gọi là Câu Thần Ấn, lúc bổn Đế ở thời kỳ đỉnh phong, dưới trướng còn có vô số Sát Thần Tướng!"
"Lợi hại, vậy Phong Sát này đi đâu rồi?"
Lâm Nhất tâng bốc, rồi cười nói.
"Bổn Đế tạm thay ngươi giữ trước, vòng tay trữ vật của ngươi không thể phong ấn, nhất thời cũng không thể luyện hóa."
Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói.
Lâm Nhất nhức răng, chắc chắn con nhóc này đang trả thù hắn.
Trước đó thánh dịch Chân Long mà An Lưu Yên tặng, Lâm Nhất "bảo quản" năm ngày rồi mới đưa cho Tiểu Băng Phượng, con nhóc này vẫn còn ghi thù.
"Ngươi có đi hay không đây!"
Tiểu Băng Phượng thấy Lâm Nhất ngẩn người, hỏi.
“Đi thôi."
Kim Ô Thánh Dực sau lưng Lam Nhất mở ra, tien lên bắt lấy Tieu Bang Phượng, bay vút lên.
Không còn sự tồn tại của Phong Sát, thân pháp không chịu bất kỳ hạn chế nào, trong chớp mắt Lâm Nhất đã trở về khe núi.
“Tiểu Lâm đại nhân, Thần Phượng đại nhân, đã thu phục được rồi sao?"
Ma Văn Hổ vội vàng chạy tới, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, nhanh như vậy sao.
Tiểu Băng Phượng gật đầu nói.
"Thần Phượng đại nhân ra tay, quả nhiên khác hắn người thường." Ma Văn Hổ lập tức cười hì hì nịnh hót.
“Cũng tạm."
Tiểu Băng Phượng duỗi lưng, ngáp, lộ ra vẻ lười biếng, vô cùng buồn ngủ.
“Tiểu Hắc đâu?"
Lâm Nhất không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Tặc Miêu.
“Hề hề, Miêu Gia đi đào bảo vật rồi!" Ma Văn Hổ hào hứng nói.
Vừa nãy nó nói mấy chỗ thiên tài địa bảo với Tiểu Tặc Miêu, Tiểu Tặc Miêu đồng ý với nó chia bảy ba, làm nó hào hứng không thôi.
Bảy ba!
Miêu Gia thật sự là quá nể mặt nó rồi, nếu không phải Miêu Gia căn dặn nó phải ở đây trông chừng thì nó sớm đã chạy cùng Tiểu Tặc Miêu rồi.
"Tiểu Hắc này, quá ham chơi." Tiểu Băng Phượng nhíu mày nói.
Lâm Nhất cũng chẳng thấy lạ, cười nói: "Đi đến nơi Hỏa Sát sinh ra thôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!