"Không sao, có rối thì để ta bện lại cho".
Lâm Nhất cười.
"Hứ, chẳng cần ngươi bện!"
Tiểu Băng Phượng chợt nhớ tới năm xưa bị Diệp Tử Lăng "trang điểm" cho, sau đó còn bị Lâm Nhất thắt bím tóc cho bên bờ sông. Quá khứ chẳng vẻ vang này khiến Tiểu Băng Phượng mặt thoáng ửng hồng, vội chạy đi.
Cô nhóc này, đỏ mặt cái gì chứ.
Lâm Nhất mỉm cười, đặt Tiểu Tặc Miêu xuống: "Tiểu Hắc, không sao chứ?"
Lâm Nhất mỉm cười, đặt Tiểu Tặc Miêu xuống: "Tiểu Hắc, không sao chứ?"
Bộ dạng nó vừa rồi đau như chết đi sống lại Lâm Nhất đều thấy cả. Nghĩ đến đó sắc mặt hn chợt trầm xuống.
Sở dĩ đánh xong là rút, ngoài việc Khương Thông quả thật khó chơi, còn vì thanh niên thổi sáo xương kia quá khắc với Tiểu Tặc Miêu.
"Đại ca, ta không sao, chỉ là quá uất ức. Khi nào ta với huynh quay lại dạy dỗ bọn chúng đi !! "
Tiểu Tặc Miêu gãi đầu, lần này mất mặt quá, nó không biết giấu mặt vào đâu.
"Không vội".
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, như đang cân nhắc.
"Tiểu Lâm đại nhân, Miêu Gia, Thần Phượng đại nhân! Hắc Tiểu Hổ đến rồi".
Đúng lúc này, Ma Văn Hổ cõng Trần Lăng chạy tới, nịnh nọt dừng trước mặt Lâm Nhất.
"Hí hí, Tiểu Lâm đại nhân, Hổ gia ta làm việc gọn gàng chứ!"
Hắc Tiểu Hổ xán lại đòi nhận công, một bộ mặt hổ cố nặn nụ cười lấy lòng.
Trần Lăng đứng cạnh nhìn mà đơ người. Gì thế này ... Ma Văn Hổ không phải yêu thú vương giả sao?
Tính ra cũng là bá chủ một phương trong núi rừng, sao lại giống mèo nuôi nhà Lâm sư huynh thế kia, còn cái cách xưng hô vớ vẩn gì vậy.
"Trần sư đệ, vết thương đỡ hơn chưa?"
Lâm Nhất bước tới hỏi.
"Ta không sao đâu", Trần Lăng đáp thật.
Y bị thương nặng, nhưng chưa đến mức thập tử nhất sinh, uống đan dược là từ từ hồi phục được.
"Chỉ e là sư huynh! Không sao chứ, Khương Thông này là ngôi sao mới nổi của bảng Hắc !! "
Trần Lăng nghiêm giọng.
"Bảng Hắc?"
Lâm Nhất ngạc nhiên.
Thấy hắn không hiểu, Trần Lăng sững lại một chút, sau đó bèn giải thích: "Bảng Hắc là bảng truy nã tà tu, truyền ra từ các Ma Vực, nhưng cụ thể là ai lập ra nó thì không ai biết, vô cùng thần bí. Long Mạch tuy là ngưỡng cửa của bảng Hắc, song thực tế rất ít tà tu có thể dựa vào cảnh giới Long Mạch mà leo lên. Hễ ai lên được, ắt là yêu nghiệt kinh khủng!"
Lâm Nhất trầm ngâm: "So với bảng Long thì sao?"
"Khó nói cái nào mạnh cái nào yếu, nhưng ở một mức độ nào đó, cao thủ Long Mạch có tên trên bảng Hắc còn nguy hiểm hơn!" Trần Lăng dựa theo hiểu biết của mình đáp.
Lâm Nhất gật đầu, quả đúng vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!