"Không kịp đâu".
Tiểu Băng Phượng điềm nhiên: "Thánh huyết Huyền Vũ có thể dùng để độ kiếp, nhưng phải dùng trong vòng hai canh giờ. Từ đây về Kiếm Tông nhanh nhất cũng ba ngày! Ba ngày sau, người Kiếm Tông tới cũng vô ích. Huống hồ ... "
Nói tới đây, Tiểu Băng Phụng dừng lại.
"Cứ nói đi, không sao", Lâm Nhất biết nàng ta muốn nói gì, ra hiệu cứ nói thng.
Tiểu Băng Phượng tiếp: "Huống hồ, tin này vốn là Mộc Tuyết Cầm nói với Lâm Nhất, thánh huyết Huyền Vũ là cô ấy muốn để lại cho hắn. Kiếm Tông đã sớm biết, chỉ không ngờ lại có nhiều kẻ trong bảng Hắc kéo tới như vậy".
Trần Lăng bừng tỉnh, bảo sao gặp được Lâm sư huynh ở đây, thì ra không phải trùng hợp.
"Rắc rối đây".
Lâm Nhất hơi nhíu mày.
Vốn chỉ định lấy Băng Sát, tiện tay lấy luôn thánh huyết Huyền Vũ, không ngờ chuyện lại thành ra phức tạp đến thế.
Một mình Khương Thông đã khó nhan như vậy, cộng thêm những kẻ khác trong bảng Hắc cũng kéo đến, e càng khó đối phó.
Những lá bài tẩy chuẩn bị sẵn, có lẽ không đủ dùng.
"Dã tâm của ngươi lớn thật. Theo bổn Đế thấy, thôi đừng nghĩ tới thánh huyết Huyền Vũ nữa, lấy Băng Sát là được", Tiểu Băng Phượng đứng bên nói: "Dẫu tư chất ngươi có nghịch thiên thế nào thì cũng chỉ mới nhập Long Mạch, còn xa mới n miền cường chịu bì được bọn cáo già ấy. Đánh đơn lẻ thì còn miễn cưỡng chịu được, nhiều tên một lúc là toi".
"Chỉ lấy Băng Sát?"
Lâm Nhất nhìn nàng ta: "Ngươi xem thường ta quá rồi. Băng Sát và thánh huyết Huyền Vũ ta đều phải có. Ta đang nghĩ lấy xong làm sao toàn mạng thoát ra. Những kẻ trong bảng Hắc khác ta mặc kệ, nhưng Khương Thông và đồng bọn hắn thì phải chết!"
Thù này còn chưa trả xong!
Chưa nói đến nỗi giay vò Tiểu Tặc Miêu phải chịu, chỉ riêng đệ tử Kiếm Tông không biết bao nhiêu người chết trong tay bọn chúng, dựa vào đó thôi cũng không thể tha.
"Ngươi có cách khắc chế cây sáo xương của gã kia không?"
Lâm Nhất cảm thấy Đạo âm luật của thanh niên sáo xương cao minh hơn hắn rất nhiều, đối phương tinh tu âm luật, trong phương diện này vô cùng uyên thâm.
Có hắn ta, trợ lực của Tiểu Tặc Miêu coi như phế.
"Bổn Đế ra tay, đương nhiên dễ như trở bàn tay!" Tiểu Băng Phượng bình thản đáp.
"Hê hê, Thần Phượng đại nhân uy vũ!"
Ma Văn Hổ chộp đúng thời cơ, vội vàng nịnh nọt.
Chuyện nịnh nọt, Hắc Tiểu Hổ có thể đến muộn, nhưng tuyệt không vắng mặt.
"Hứ".
Tiểu Băng Phượng giận dỗi: "Nhưng bổn Đế sẽ không giúp ngươi đâu, chỉ biết mạnh miệng, chờ cho ngươi học được bài học! Đồ tra nam như ngươi mới biết điều được".
Tiểu Băng Phượng mặt lạnh, bay lên một phiến đá ở phía xa, không muốn nói chuyện với Lâm Nhất.
Đồ ngốc!
Vừa rồi rõ ràng bị thương nặng như vậy, còn bày đặt mạnh miệng, thật sự tưởng mình không chết được sao?
Bổn Đế quyết không giúp ngươi đâu, tuyệt đối không !!
Khóe mắt Tiểu Băng Phượng đỏ hoe, cúi đầu chẳng nói lời nào.
Cô nhóc này ... lại xấu tính rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!