Vừa điều hòa lại khí huyết, hắn vừa hồi tưởng quá trình giao đấu với Khương Thông.
Hai người giao đấu đều chưa vận dụng bao nhiêu võ kỹ, chỉ mới đánh thăm dò, đối phương còn chưa ra hết sức.
Nhưng hắn thì đã phải dùng đến đỉnh Long Hoàng!
Chênh lệch Long Nguyên quả thực khó bù đắp nổi. Nếu dùng kiếm, có lẽ kết quả tốt hơn chút.
Song bốn kiếm Phong - Hỏa - Lôi - Băng mới đạt tiểu thành, Đại Đế cũng chưa có ý cho hắn mượn tà khí. Cứ như vậy mà lâm trận thì thực sự vẫn đuối.
Sát chiêu thật sự, vẫn phải là Long Quyền chí tôn và Đạo thần văn chí tôn trong hộp kiếm Tử Diên.
Đen luc mau chot, con phải liều mạng thi triển thần van nguyen thủy tren thần cốt Thanh Long.
Vẫn có phần thắng, nhưng tiền đề là đám lâu la khác trên bảng Hắc không chen vào.
Đợi đến khi Lâm Nhất mở mắt lần nữa, trời đã sẩm tối.
Vết thương của hắn đã lành, Long Nguyên, huyết khí, thân thể trở lại trạng thái đỉnh cao, long văn tím vàng cũng đã khôi phục toàn bộ.
Lâm Nhất liếc qua, dường như Tiểu Băng Phượng đã ngủ.
"Sư huynh".
Trần Lăng gọi khẽ.
Định lặng lẽ chuồn đi, ai ngờ bị Trần Lăng gọi lại. Ánh mắt đối phương kiên định, vô cùng cố chấp.
Lâm Nhất cười : "Được rồi, đệ có thể đi theo ta, nhưng đến lúc động thủ thật sự, nhất định phải rút lui".
"Ù'm".
Trần Lăng gật đầu.
"Đi thôi, tới đầm Hàn Thủy!" Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trầm giọng nói.
"Lâm Nhất, neu muốn đi thì để tiêu Tử Ngọc Thần Trúc lại!"
Vừa định rời đi, Đại Đế đứng dậy trên tảng đá xa xa, mặt không biểu cảm: "Đạo âm luật của ngươi là bổn Đế dạy, bổn Đế không cho ngươi dùng".
Tim Lâm Nhất trùng xuống, xem ra Đại Đế thật sự giận.
Tà khí chưa chủ động cho hắn, giờ còn muốn giữ lại tiêu Tử Ngọc Thần Trúc - đó chính là sát chiêu khắc chế thanh niên sáo xương.
Đạo âm luật của hắn vốn không bằng đối phương, không có tiêu trong tay, ứng phó chỉ sợ càng khó.
Lâm Nhất lấy tiêu Tử Ngọc Thần Trúc ra, hít sâu một hơi mới nói: "Ngươi biết mà, chỉ cần ngươi mở miệng, ta chắc chắn không từ chối".
"Bổn Đế đương nhiên biết".
Tiểu Băng Phượng mặt không cảm xúc, vươn tay cách không nắm lấy tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, lòng lại nghẹn ngào.
Dĩ nhiên Tiểu Băng Phượng biết hắn đang nghĩ gì!
Lâm Nhất cat bước roi đi. Han biet Dại De lo cho an nguy của han, nhưng chuyến này ... hắn có lý do không thể không đi.
Ngôi sao của bảng Hắc thì được quyền tung hoành làm càn sao?
Giết đệ tử tông môn khác, Lâm Nhất mặc kệ. Nhưng dám giết đệ tử Kiếm Tông thì hắn nhất định phải quản.
Chỉ cần hắn còn là đệ tử Dao Quang một ngày, dẫu sau này rời Kiếm Tông, cũng tuyệt đối không ngồi yên.
Mạng của đệ tử Kiếm Tông phải dùng máu để trả, không ai ngoại lệ.
"Đồ sở khanh, bổn Đế không cho ngươi đi!"
Tiểu Băng Phượng cắn môi, giọng nghẹn lại, mắt ngấn lệ.
"Ngươi không hiểu đâu, ta có lý do buộc phải đi".
Lâm Nhất không quay đầu, cứ thế đi thẳng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!