Hai bóng người nhanh như cắt lướt qua những thân cây chẳng chịt. Bất chợt, ánh nắng chói lòa chiếu rọi xuống.
Khiến cả hai bất giác nheo mắt, giây lát sau liền choàng mở mắt.
Trời sáng rồi!
Lợi dụng bóng đêm che phủ, Lâm Nhất và Trần Lăng một mạch băng băng đi, dưới sự dẫn đường của Ma Văn Hổ rốt cuộc họ cũng tới khu vực đầm Hàn Thủy.
Nhìn xuyên qua tan la về phía trước, cảnh tượng trước mắt dần mở ra. Trước tiên là một cánh đồng băng tuyết trắng xóa. Ở tận cùng tầm mắt, giữa cánh đồng băng hiện ra một hồ nước khổng lồ, trên mặt hồ vươn lên những đỉnh băng sừng sững.
Khu vực ấy rõ ràng lạnh đến cực điểm, vậy mà trên các mỏm băng vẫn có nước chảy, như thác đổ không ngừng.
Hắn đó chính là đầm Hàn Thủy!
Diện tích rộng đến mấy nghìn trượng, nói là đầm chi bằng nói là hồ. Mặt nước tỏa ra hàn khí u ám, lạnh buốt rợn người.
"Lâm đại nhân, đây chính là đầm Hàn Thủy ... ", Ma Văn Hổ không dám manh động, nhìn về đầm nước phía xa, trong mắt thoáng hiện vẻ kiêng ky.
Hậu duệ thần thú - rùa Thiên Huyền!
Dù con rùa này còn là ấu thú thì cung chang phải thứ Ma Văn Hổ có thể địch lại. Riêng sự áp chế từ huyết mạch đã đủ khiến nó không chịu nổi.
"Hình như những kẻ khác cũng tới rồi".
Lâm Nhất nấp sau tán cây, ngó ra.
Xung quanh đầm Hàn Thủy hết sức trống trải, chẳng có địa hình che lấp.
Những kẻ muốn tranh đoạt thánh huyết Huyền Vũ sớm đã chia nhau chiếm chỗ, tình thế hiện tại là đối đầu giằng co, không kẻ nào dám manh động.
"Những kẻ kia, đệ đều biết cả chứ?" Lâm Nhất hỏi Trần Lăng bên cạnh. Hắn có thể cảm nhận từ xa, khí tức của bọn họ đều hết sức cường đại, chẳng kém gã Khương Thông kia là bao.
"Ù'm".
Trần Lăng gật đầu, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
"Thấy nhóm phía Đông Nam không?"
Lâm Nhất nhìn theo ánh mắt Trần Lăng, chỉ thấy có bốn năm người đang tụ lại, cầm đầu là một thanh niên thân hình cao lớn, mặc áo bào tím, thần sắc lạnh lùng
"Đó là Thường Vũ, vốn là đệ tử chân truyền của Phỉ Thúy sơn trang, vì học trộm cấm thuật mà bị trục xuất. Tên này từng là yêu nghiệt mạnh nhất trong lớp hậu bối của Phỉ Thúy sơn trang, giờ chắc cũng đã tu luyện đến cảnh giới Long Mạch tầng ba đỉnh phong rồi!" Trần Lăng truyền âm cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất gật đầu. Hắn đại khái đã hiểu ra, đám này phần lớn từng là kiêu hùng của các siêu tông phái.
Thậm chí là hạng yêu nghiệt tuyệt đỉnh!
Vì đủ thứ nguyên do, hoặc bị đuổi khỏi sơn môn, hoặc tự ý phản bội bỏ trốn.
Cảnh giới Long Mạch thăng cấp quá đỗi gian nan, nếu cứ làm theo luật lệ cứng nhắc, có khi cả đời bị kẹt ở Long Mạch.
Tuổi tác càng cao, càng dễ làm những chuyện liều mạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!