Kế hoạch trước đó của Lâm Nhất rất đơn giản, nhưng cũng tương đối mạo hiểm.
Chứng kiến những lá bài tẩy trong tay đám ngôi sao mới của bảng Hắc này, Lâm Nhất đã nhận ra, với thủ đoạn hiện tại vẫn chưa thể đối phó nổi nhiều người như vậy.
Đặc biệt là thánh vật trong tay bọn họ, mỗi thứ đều có lai lịch không nhỏ!
Hắn đã hiểu, vì sao mới ở cảnh giới Long Mạch đã có thể lên bảng Hắc, đúng như Trần Lăng đã nói, quả thật bọn họ đều có chỗ dựa.
Chiến đấu một mình, hắn không sợ bất cứ ai.
Nhưng nếu đối phương đồng loạt ra tay, e rằng sẽ không còn chút cơ hội nào.
Ngoài việc liên thủ với rùa Thiên Huyền, không còn con đường nào khác, hoặc là giả vờ như chưa thấy gì.
Nhưng đây cũng là nước cờ mạo hiểm, trước hết phải thuyết phục được rùa Thiên Huyền hợp tác đã chẳng dễ dàng, hơn nữa dù có liên thủ ... Cũng chưa chắc thắng được bốn ngôi sao mới của bảng Hắc này, ai mà biết trong tay bọn họ còn có lá bài tẩy nào khác hay không.
Bất kể thế nào, bước đi bây giờ chính là cách duy nhất.
Nghe thấy đám người Khương Thông muốn chặt mình ra thành tám khúc, ngay cả mai rùa thịt rùa cũng phải gỡ xuống, con rùa Thiên Huyền này ngoài hợp tác với Lâm Nhất thì nó cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
Bùm!
Ý lạnh cuồn cuộn do rùa Thiên Huyền phát ra, bộc phát ra sức mạnh cực kỳ kinh người.
Đám người Khương Thông không kịp đề phòng, không kịp suy nghĩ thêm, chỉ có thể buộc phải buông bỏ cấm chế đang trói chặt rùa Thiên Huyền.
“Lui!"
Vài người quát lớn, điên cuồng lùi về sau.
Diêm Giao buông roi thánh Lôi Hỏa ra, vung vẩy trước mặt dệt thành tấm lưới lửa dày đặc, chặn toàn bộ năng lượng ý lạnh đang ập tới.
Cho dù như thế, vẫn còn phần nhỏ băng tuyết đánh thẳng lên người gã, sức mạnh của những bông tuyết ấy đủ để sánh ngang với một đòn toàn lực của cảnh giới Long Mạch tầng thứ ba đỉnh phong.
Khiến gã vô cùng khó chịu, mà đây chỉ mới là vài bông tuyết thôi.
Không thể tưởng tượng được, nếu rùa Thiên Huyền điều khiển sức mạnh này thuần thục hơn nữa, sẽ có uy lực kinh khủng đến mức nào.
Mấy người khác cũng chẳng khá hơn, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
Bão tuyết cuồn cuộn quét ra, cuối cùng tản thành từng cột tuyết, điên cuồng tung hoành trong khu vực này.
Vút vút vút!
Khương Thông, Thường Vũ, Tần Xán, Diêm Giao, bốn người đứng sóng vai, ánh mắt nhìn về phía trước, gương mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Nghĩ lại vừa rồi còn cười nhạo Lâm Nhất là kẻ ngốc, kết quả ngay sau đó đã bị tát thẳng vào mặt, cả bọn đều bị Lâm Nhất dắt mũi.
Ai nay đều tức đen hộc mau, han không thể xe xác Lâm Nhất ngay tại chỗ.
Nếu chỉ đơn thuần bị vả mặt thì còn tạm chấp nhận, quan trọng là khó khăn lắm mới khống chế được rùa Thiên Huyền, giờ tiếp tục thoát ra ngoài!
“Lâm Nhất, lá gan ngươi cũng to thật!"
Khương Thông giận dữ nói: "Đợi lát nữa ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, Khương Thông ta thề, tuyệt sẽ không để ngươi chết dễ dàng."
“Ra tay đi, đừng phí lời với tên này."
Tay Tần Xán nắm ma đao, lạnh lùng nói: "Ta và ngươi liên thủ bắt hắn trước, còn Trường huynh va Diêm huynh nho hai người tạm thoi cầm chan con rùa Thiên Huyền kia."
Gã vô cùng quyết đoán, còn chưa dứt lời đã vung đao quang màu máu, chém thẳng về phía Lâm Nhất.
Âm!
Đao quang màu máu dần ngưng tụ giữa không trung, như khối máu có sinh mạng, hóa thành ác quỷ không mặt nhào về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất ra tay, ngưng tụ long ấn Chí Tôn, sau đó điều động long văn tím vàng, quyền quang đánh nát đao quang bay tới.
Vù vù!
Trong chớp mắt, Khương Thông và Tần Xán lao về phía rùa Thiên Huyền, nhanh chóng ra tay với Lâm Nhất.
Chỉ trong chớp mắt, ba người đã giao đấu mấy chục chiêu, Lâm Nhất chưa rút kiếm, đỡ đòn cực kỳ chật vật.
Chẳng bao lâu, Thần Tiêu Kiem Quyết và Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế đồng thời vận chuyển.
Thế này không ổn!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!