Không phải thứ có thể dùng bảo vật để giao dịch, nhưng nể tình hắn đã cứu rùa Thiên Huyền non, có thể cho hắn thêm giọt nữa.
Khách khí như vậy, ngược lại khiến Lâm Nhất không quen lắm.
"À, ta có mảnh mai rùa này, xin tiền bối xem thử."
Lâm Nhất nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa mảnh mai rùa có ghi chép Quy Thần Biến cho ông lão áo xám.
Khoảnh khắc ông lão áo xám nhìn thấy mảnh mai rùa, sắc mặt khẽ thay đổi, nhận lấy rồi trầm ngâm, đánh giá Lâm Nhất vài lần.
"Ngươi tu thành thuật Huyền Quy rồi sao?"
“Vâng."
“Tốn mấy ngày."
"Vài lần là được."
Lâm Nhất khiêm tốn nói, không nói là chỉ cần một lần đã học được.
“Vài lần là được ư?"
Ông lão áo xám sững sờ, nhìn Lâm Nhất không thể tin nổi, sau đó nhìn Tiểu Băng Phượng.
Hiển nhiên, ông ta cang coi trọng lời của Tiểu Băng Phượng.
Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói: "Tên này tuy có chút không đáng tin, nhưng quả thật không có cái tật khoác lác, nếu hắn nói vài lần là học được, thì đúng là chỉ cần vài lần là luyện thành."
Ông lão áo xám nghe vậy, nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt nghiêm túc mà kính trọng: "Ngay cả Thần Phượng đại nhân đã nói vậy, hẳn là không phải giả rồi, nếu ngươi hứng thú với nội dung phía sau của mai rùa, sau này có thể đến tìm ta."
"Tiền bối xưng hô thế nào?"
"Xưng hô? Người ngoài đều gọi ta là lão tổ Huyền Quy, ta có thể nói cho ngươi biết, nội dung phía sau của mai rùa có liên quan đến truyền thừa Huyền Vũ."
Ông lão áo xám nhìn Lâm Nhất, trịnh trọng nói.
Nói chuyện xong, ông lão áo xám cho Lâm Nhất thêm một giọt thánh huyết Huyền Vũ nữa, tổng cộng vừa đúng ba giọt.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, dưới đầm Hàn Thủy xảy ra dao động, không bao lâu thân thể khổng lồ của rùa Thiên Huyền nổi lên mặt nước.
Nó mở mắt nhìn ông lão áo xám, cảm nhận được sự thân thiết trên người ông ta, do dự hồi lâu mới rụt rè nói: "Ông nội?"
"Đứa nhỏ ngốc."
Lão tổ Huyền Quy lộ ra nụ cười hiền hòa, nhìn thấy cháu mình, tỏ ra vẻ vô cùng vui mừng.
Với ông ta mà nói, đây có thể xem như niềm vui bất ngờ, bởi năm đó những hậu duệ lưu lạc bên ngoài, phần lớn đều đã chết yểu.
Nhiều khi, đến lúc ông ta cảm giác được hậu duệ gặp nguy hiểm, vội vàng chạy đến thì đời sau đã bị tàn sát.
Giống như lần này, nếu không co Lam Nhất xuat hiện, rua Thiên Huyen ở đầm Hàn Thủy sớm đã mất mạng rồi.
Ông lão áo xám vì xúc động, tiếp tục nhìn Lâm Nhất bày tỏ lòng cảm kích.
Lâm Nhất cười gượng gạo, thật sự có chút áy náy, dù sao ban đầu hắn cũng chỉ có ý đồ muốn lấy thánh huyết Huyền Vũ.
“Giữa người và người, xét việc không xét lòng, ta không cần biết ngươi nghĩ gì, ta chỉ cần biết ngươi đã làm gì là được."
Ông lão áo xám lắc đầu.Khoảnh khắc ông lão áo xám nhìn thấy mảnh mai rùa, sắc mặt khẽ thay đổi, nhận lấy rồi trầm ngâm, đánh giá Lâm Nhất vài lần.
"Ngươi tu thành thuật Huyền Quy rồi sao?"
“Vâng."
“Tốn mấy ngày."
"Vài lần là được."
Lâm Nhất khiêm tốn nói, không nói là chỉ cần một lần đã học được.
“Vài lần là được ư?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!