Tấm bia đá ở sào huyệt của Ma Văn Hổ chính là bay ra từ nơi ấy. Chỗ đó là cấm địa viễn cổ cất giấu bí ẩn của yêu tộc, cũng ẩn chứa những nỗi kinh hoàng khôn lường.
Từng có vị Đại Thánh bước vào cấm địa này, vậy mà vẫn một đi không trở về.
Giờ nơi ấy đã lặng im nhiều năm, trở thành một nơi đồng nghĩa với cái chết, không có cao thủ nào dám đặt chân tới.
"Ngươi nói thật chứ?"
Khóe miệng Lâm Nhất khẽ giật. Chốn hiểm địa như vậy, hắn dĩ nhiên không mong Tiểu Băng Phượng đi vào.
Hắn đã hiểu ý nàng ta: nàng ta muốn mạo hiểm vào đỉnh Vạn Ma để nhanh chóng tăng thực lực.
Nếu không, với thực lực hiện tại của Tiểu Băng Phượng, lỡ thật sự va chạm với Huyền Thiên Tông vẫn khó mà thật sự giải vây cho hắn.
Nhưng như vậy quá nguy hiểm!
"Đừng hòng, ta sẽ không để ngươi đi".
Sắc mặt hắn hiếm khi nghiêm trọng đến vậy.
Tiểu Băng Phượng nhìn Lâm Nhất, một lúc sau nói: "Ngươi cản không nổi bổn Đế, giống như bổn Đế cũng cản không nổi ngươi vậy".
Lâm Nhất cười khổ một tiếng, đúng thế, hắn chẳng cản nổi nàng ta.
"Ta có Thương Khung Thánh Y, lúc then chốt đủ để giữ mạng".
Hắn vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ.
Tiểu Băng Phượng nghiêm túc lắc đầu: "Đừng. Nếu không chắc chắn chém chết được Thiên Huyền Tử thì đừng dùng Thương Khung Thánh Y, thứ này nghịch thiên lắm".
Lâm Nhất trong lòng thở dài, trầm ngâm: "Vậy ngươi hứa với ta, nhất định phải biết dừng lại đúng lúc, sống sót bước ra khỏi đỉnh Vạn Ma!"
Tiểu Băng Phượng nói: "Ta hứa sẽ sống mà đi ra rồi tới chiến trường Hoang Cổ. Còn ngươi cũng phải hứa với ta, nhất định phải sống mà bước ra khỏi chiến trường Hoang Cổ".
Lời vừa dứt, hai người nhìn nhau.
Tiểu Băng Phượng mỉm cười: "Ngươi cũng đừng tự mãn quá. Bổn Đế tới đỉnh Vạn Ma cũng có lý do của riêng mình, biết đâu nơi đó tìm lại được vài ký ức từng đánh mất. Hơn nữa ... nơi ấy đúng là có cơ duyên giúp bổn Đế tăng thực lực".
Lâm Nhất nói: "Ta khá tò mò, chỗ ấy chẳng phải cấm địa của yêu tộc sao?"
"Ngươi thấy khác biệt giữa yêu tộc và thú tộc là gì?"
"Là gì?"
"Nếu ngươi không biết, bổn Đế nói đơn giản thế này: yêu tộc là người có thể hóa thành thú, thú tộc là thú có thể hóa thành người. Truy về nguồn gốc, rốt cuộc vốn là một thể, cơ duyên của đôi bên nhiều khi tương thông".
Tiểu Băng Phượng trầm ngâm: "Nơi ấy đã có cổ bia của Long tộc, chưa biết chừng cũng có cổ bia của thần tộc Phượng Hoàng".
"Hiểu rồi".
Lâm Nhất gật đầu.
"Ngươi cũng phải cẩn thận. Trong trận Thần chiến năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bổn Đế cũng không rõ. Chỉ biết một điều: trận Thần chiến mười vạn năm trước đã tụ hội hết thảy cao thủ trong thiên hạ ... "
Tiểu Băng Phượng lo lắng nhìn Lâm Nhất.
Trong lòng hắn chợt nặng trĩu, hắn nhớ tới thi thể của Ma Linh từng thấy ở thần điện Bạch Long khi xuyên qua thời không.
Không biết hai việc ấy rốt cuộc có liên hệ gì không.
"Địa điểm Thần chiến có rat nhiều, chiến trường Hoang Cổ chỉ là một trong số đó. Nơi ấy tuy hiểm nguy trùng trùng, nhưng đều là bảo địa. Vô số cao thủ đã ngã xuống, vô số thần điện sụp đổ, nếu cơ duyên đủ, e là sẽ gặp món hời rất lớn".
Tiểu Băng Phượng nghiêm nghị: "Mỗi lần chiến trường Hoang Cổ mở ra đều chết nhiều người như thế, ắt có nguyên do".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!