Vết chém nhẫn nhụi như gương!
"Mệt quá."
Nhưng Lâm Nhất còn chưa kịp mừng thì trời đất đa quay cuồng, từng cơn mệt mỏi điên cuồng ập đến.
Quả nhiên không thể tùy tiện kích hoạt thánh khí Tinh Diệu chút nào, kiếm Táng Hoa này còn ghê gớm hơn cả chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt, tất nhiên nó cũng có ba tầng phong cấm vẫn chưa mở ra hệt như chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt.
Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, ngồi xếp bằng, sau nửa chén trà mới mở mắt ra.
Ánh mắt hắn lướt qua rồi rơi trên lên trên Táng Hoa, khóe miệng không kìm được ma mỉm cuoi, lan nay Tang Hoa that su mang đen cho han mot niem vui cực lớn.
Thời gian tiếp theo, Lâm Nhất cũng không lãng phí thời gian, bắt đầu dung hợp bốn đại Sát Khí vào bốn thanh kiếm Phong Hỏa Lôi Băng.
Đợi đến khi dung hợp hoàn toàn thì đã là ba ngày sau. Đúng lúc Lâm Nhất chuẩn bị đứng dậy.
Thì có ba bóng người xé gió bay tới, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, là Mục Xuyên sư huynh, còn có Mộc Tuyết Cầm và Trần Lăng, chắc là viện binh tới cứu hắn.
Ba người trông thấy Lâm Nhất, sững lại một chốc rồi ái nấy đều lộ ra vẻ mừng
rỡ.
"Đám Khương Thông đâu?"
Mộc Tuyết Cầm phát hiện Lâm Nhất vẫn còn ở gần đầm Hàn Thủy, vội vàng
hỏi.
"Chết rồi."
"Chết rồi hả?"
Ba người nhóm Mục Xuyên nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Lâm Nhất, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng không khó hiểu cho lắm.
Lâm Nhất nghĩ một lát rồi đẩy hết mọi chuyện lên người lão tổ Huyền Quy.
Bọn họ vừa nghe tới lão tổ Huyền Quy cũng bớt lo lắng hơn, không còn truy cứu nguyên do nữa.
"Nguy hiểm thật, may mà lão tổ Huyền Quy tới kịp, nếu không thì ta đây đã thành tội nhân rồi." Mộc Tuyết Cầm vỗ ngực, sợ hãi nói.
Lúc nghe Trần Lăng miêu tả, nàng ta đã lo quýnh hết cả chân, lo rằng Lâm Nhất sẽ gặp phải bất trắc.
"Sao thế được, sư tỷ, tỷ xem."
Lâm Nhất bật cười, lấy giọt thánh huyết Huyền Vũ cuối cùng ra ngoài.
"Đệ lấy được rồi!"
Mộc Tuyết Cầm mừng rỡ không thôi.
Lâm Nhất gật đầu: "Cũng coi như trong họa có phúc, giọt thánh huyết Huyền Vũ này là lão tổ Huyền Quy đã ban cho ta, còn quý hơn thánh huyết của rùa Thiên Huyền gấp mấy lần."
Hai người trò chuyện bên này, Mục Xuyên đứng bên kia không nói gì, ông ta chỉ chú ý thấy Lâm Nhất đã thăng cấp.
Không chỉ có tăng tu vi mà những phương diện khác, Lâm Nhất cũng cho ông ta cảm giác rất khác lạ, kỳ quái nhất là ... ông ta cảm thấy trên người Lâm Nhất có một luồng áp lực mơ hồ.
Lạ lùng.
Tiểu sư đệ lại nhận được tạo hóa gì mà khiến cả mình cũng phải thấy áp lực.
"Về tông trước đã." Mộc Tuyết Cầm không kịp nghĩ ngợi gì nữa.
Lâm Nhất gật đầu, cả nhóm đi phía về Kiếm Tông.
Lần này Mục Xuyên trực tiếp ra tay, dùng tu vi cảnh giới Sinh Tử kéo theo ba người, tốc độ nhanh hơn ba người Lâm Nhất rất nhiều.
"Sư huynh, chờ ta một chút."
Khi đến gần ổ Ma Văn Hổ, Lâm Nhất gọi Mục Xuyên dừng lại.
"Ta xử lý chút việc, sẽ quay lại ngay."
Lâm Nhất mỉm cười, cũng không đợi bọn họ hỏi gì, nhanh chóng đi vào ổ Ma Văn Hổ.
Ánh mắt hắn nhìn vào bia đá Thần Long đã vỡ nát, suy nghĩ một chốc rồi cuối cùng vẫn quyết định ra tay lấy nửa tấm bia đá Thần Long này đi.
Chắc chắn bia đá Thần Long là một thánh vật, lai lịch cực lớn.
Nếu tìm được nửa còn lại, gia trị se không thể đo lường được, gia trị của mỗi nửa này thôi cũng đã đủ kinh người rồi.
Sau này khi tu luyện Long quyền Chí Tôn, có nó trợ giúp chắc sẽ được hiệu quả gấp đôi.
Cuối cùng, Lâm Nhất cất bia đá Thần Long vào bí cảnh trong hộp kiếm, rồi tụ họp với nhóm Mục Xuyên sau nửa tiếng.
Khi về đen Kiem Tong, Mục Xuyen đuổi Mộc Tuyết Cầm và Trần Lăng đi, nhìn Lâm Nhất nói: "Ranh con, đi theo ta."
"Sao vậy?"
Lâm Nhất kinh ngạc nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!