Lâm Nhất cầm bút lông, dường như đã hiểu ra điều gì.
Âm!
Ngay khi ấy, lông mày Lâm Nhất khẽ nhíu lại, trên Phi Vân Phong bỗng xuất hiện một tia dao động, có kẻ xông vào.
Không đúng!
Không phải xông vào, mà là cấm chế Phi Vân Phong không hề khởi động với kẻ này, là trưởng lão tông môn, hay là ... gian tế?
Âm ầm ầm!
Một luồng sát ý mạnh mẽ phủ xuống, toàn bộ lầu gác chấn động kịch liệt, mực trên bàn trước mặt Lâm Nhất cũng nhảy lên.
Không cho Lâm Nhất thêm thời gian suy nghĩ, một bóng đen xuất hiện trên mặt hồ, mang theo sát ý vô cùng kinh khủng mà đánh thẳng về phía lầu gác.
Theo từng bước tiến gần, cấm chế bố trí trong lầu gác bị xé từng tầng một.
Kiếm thế vô cùng bá đạo bùng phát từ trên người đối phương, linh văn trong lầu gác vỡ nát, hóa thành từng luồng sáng hỗn loạn tung bay.
Mạnh thật!
Nếu thật sự để đối phương tiếp cận, e rằng toàn bộ cấm chế trong lầu gác sẽ bị phá hủy, lầu gác cũng lập tức sụp đổ.
"Thiên."
Lâm Nhất bình tĩnh không vội vang, cui đau viet ra một chữ Thiên trên giấy.
Âm!
Ba mươi sáu tầng thiên uy giáng xuống, cấm chế lầu gác vốn sắp sụp đổ bỗng ổn định lại, hùng vĩ vững vàng như sông núi, chẳng động trước gió mưa.
"Địa!"
Theo từng nét bút của Lâm Nhất, những mảnh giấy rơi khắp phòng liền phát ra tiếng xào xạc bay ra ngoài.
Từng tờ giấy bay ra ngoài mang theo chữ cổ, mỗi chữ cổ như mang theo sức sống từ ngàn xưa, tựa như bông tuyết rơi xuống bao quanh kẻ xâm nhập.
Choang choang choang!
Kẻ kia rút ra một thanh kiếm, kiếm như thái dương chói lòa, từng kiếm tràn đầy khí thế.
Những tờ giấy trắng phát sáng bị chém làm đôi rồi vô lực rơi xuống, kẻ kia khí thế bừng bừng nhung bước chan han cuối cung đa bị cản lại.
Âm!
Trên mặt hồ, kẻ kia vung kiếm, đại nhật hoành không, một hỏa cầu khổng lồ giáng xuống lầu gác.
"Huyên!"
Chữ Huyền vừa viet xong, lầu gác sang rực, hat trả hỏa cầu ngược trở về.
Rắc!
Kẻ áo đen trên hồ chẳng hề nao núng, trở tay chém ra một kiếm, liền chém đôi kiếm quang Đại Nhật vừa trực tiếp phóng tới.
Hắn xông tới với khí thế áp đảo, như kinh hồng lao thẳng về phía cửa sổ.
"Hoang!"
Lâm Nhất mỉm cười, viết xuống nét cuối cùng.
Vút!
Ý chí ăn mòn tràn ra, kẻ kia như kinh hồng bay tới, kiếm thế trên thân thể hắn bị bào mòn từng phần.
Đến khi hắn vọt tới cửa sổ, kiếm thế trên người đã tiêu tan mất bảy tám phần.
Lâm Nhất ngả người ra sau, vừa vặn ngồi xuống ghế. Cót két, hắn dựa lưng, ghế lùi lại mười thước, vừa vặn tránh được một kiếm này của đối phương.
Kẻ kia đứng trên bàn, bốn tờ giấy trắng chậm rãi bay lên, chắn ngang giữa hắn và Lâm Nhất.
"Đây là kiếm pháp gì? Sư tổ Dao Quang dạy ngươi sao?"
Nhìn bốn chữ Thiên Địa Huyền Hoang, kẻ kia nhìn về phía Lâm Nhất mở miệng hỏi.
"Có thể nói vậy."
Lâm Nhất suy nghĩ chút, rồi nói thật.
Kiếm pháp này là Nam Đế để lại, nhưng người giúp Lâm Nhất nắm giữ nhanh chóng và hiểu rõ tinh túy trong đó, vẫn là sư tôn.